Châu Châu không thể biết tin tôi bị thương được, chắc chắn không cần suy nghĩ cô ấy sẽ bỏ thi mà chạy đến bệnh viện ngay với tôi. Cuộc thi này cũng không phải chỉ mình cô ấy mà còn có các bạn học khác nữa, họ là đồng đội của Châu Châu, là đại diện cho trường của tôi, tôi không thể vì mình mà ảnh hưởng đến tình hình chung được. Nên chuyện tôi bị thương cho đến khi đội hùng biện của Châu Châu thi xong không thể để cho Châu Châu biết một điều gì.
“Xin cậu đừng báo cho trường tôi biết sớm.....tôi không muốn mình ảnh hưởng đến họ đâu. Hãy đợi họ thi xong rồi báo có được không? Xin cậu đấy” tôi dùng hết tất cả hơi sức của mình để năn nỉ Vương Nguyên Minh, chỉ mong cậu ấy có một chút động lòng.
“Cậu, làm tôi thật bực mình!” trái với tôi suy nghĩ, đây là phản ứng của cậu ấy
“Nếu cậu sợ phiền phức.....chỉ cần đưa tôi đến bệnh viện. Chỉ xin.....cậu đừng nói với ai vội thôi”
“Cậu, đúng là biết chọc giận người khác đấy. Tôi sẽ không nói với ai đâu nên cậu thôi lảm nhảm mấy điều khó nghe đó mà chuyên tâm dưỡng sức đi”
Vương Nguyên Minh lại tức giận. Tôi chọc cậu ấy chỗ nào chứ? Cái tên này sao thích nổi điên thế không biết.
“Cậu chủ, đã tới bệnh viện rồi. Tôi đã liên lạc với bác sĩ, họ đang đợi chúng ta ở cổng”
Xe đột nhiên dừng lại và chú lái xe im lặng từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng. Đây không phải chú tóc hoa râm lần trước đến tìm Vương Nguyên Minh sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/92811/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.