Một màn kịch hay tức nhiên là cần một người chỉ đạo tài tình và diễn viên giỏi. Vở kịch tôi chuẩn bị chứng kiến đây chắc cũng đáng cho nó vào đội ngũ những tác phẩm kinh điển. Vì nếu tôi không tình cờ nghe được "kịch bản" của họ, tôi cũng chẳng nghĩ họ đang diễn kịch trước mắt tôi. Đúng là nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài.
Từ lúc tôi đi đổ rác vào, thái độ bọn họ liền thay đổi hẳn, bỗng chốc thân thiện với tôi hơn. Một tiếng cũng chị, hai tiếng cũng chị, cứ như biến thành những con người khác vậy.
"Chị à, cả một buổi sáng bọn em làm phiền chị quá. Nào, đến đây ngồi nghỉ chút đi chị"
"Không cần đâu, chị không cảm thấy mệt"
"Thật là, chị cứ ngồi xuống đây trước đi"
Thanh An một mực lôi kéo tôi ngồi xuống. Sau đó đến lượt Cẩm Ngọc tươi cười như hoa mùa xuân, ân cần đến hỏi tôi "Từ sáng đến giờ chị chỉ lo giúp đỡ bọn em nên chắc chưa thử qua cafe của tiệm rồi. Ở đây đợi đi, em đi lấy cho chị nếm thử"
Rất muốn nói là tôi đã nếm thử từ đời nào rồi và mùi vị cafe thì không có gì đặc biệt để bình phẩm. Nhưng cô ấy nhanh nhảu đi vào khu pha chế khiến tôi không kịp mở lời từ chối.
Tiếp đó Thanh An cùng tôi trò chuyện vài câu, chủ yếu là cô ấy hỏi tôi làm sao quen được Vương Nguyên Minh nhưng tôi chỉ cười ậm ừ rồi cho qua. Nói chuyện chưa quá ba phút, cô ấy bắt đầu cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/1941232/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.