Cho đến khi lái xe trở về căn cứ, trên đường Tả Đào không nói một lời nào, từ đầu tới cuối đến ngay cả động tác dựa lưng vào ghế cũng không thay đổi.
Cảm giác này thật sự quá kỳ lạ.
Đặc biệt là trên eo chỗ bị Tống Thời Hàn dùng tay sờ đến, bắt đầu từ bề mặt da, nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay thiêu đốt đến tận trái tim của cậu.
Trong quá trình bôi thuốc, Tả Đào luôn nhắm mắt, do đó các giác quan khác của cậu như được phóng đại vô hạn..
Tuy rằng lúc đó cậu không nhìn thấy động tác của Tống Thời Hàn, nhưng trong quá trình này, cậu có thể chính xác cảm nhận được ngón tay của anh di chuyển trên từng tấc da của cậu, ngay cả khi lòng bàn tay anh đặt lên trên eo, giống như có một luồng điện không ngừng chạy tới.
Và chính những dòng điện này, chúng từ từ hội tụ, cuối cùng từng chút một xây dựng thành một hình ảnh trong tâm trí cậu.
Tống Thời Hàn tự mình bôi thuốc cho cậu......
Tâm trí cậu lại bắt đầu lang thang đến cõi thần tiên.
Nhiệt độ trên mặt mới lui không được mấy phút đã lặng yên lan tràn ra xung quanh.
Gần đây số lần đỏ mặt thật sự quá nhiều, khiến cậu đã thành công tích góp ra kinh nghiệm. Giờ phút này chẳng cần soi gương, chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ thôi, cậu cũng đoán được mặt mình lúc này chắc không khác gì con cua luộc.
Cậu cảm thấy mình có lẽ nên trực tiếp đổi tên, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khiet/3600414/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.