Khi chuông cửa căn hộ nhỏ vang lên thì Giang Tiểu Nhạc đang ngủ.
Chuông cửa reo liên hồi làm Giang Tiểu Nhạc thức giấc, cậu nằm im lìm, đèn cũng không bật, hờ hững nhìn lên trần nhà. Người ngoài cửa rất kiên nhẫn, còn kèm theo tiếng gõ cửa và đạp cửa, dường như không thể nhịn được nữa nên nóng nảy hét lên "Giang Tiểu Nhạc"!
Khi Giang Tiểu Nhạc nghe thấy tiếng hét kia còn tưởng là ảo giác, đờ đẫn chớp mắt rồi cầm điện thoại cạnh giường lên xem, có năm cuộc gọi lỡ, ba cuộc của Trần Thúc và hai cuộc của Chu Lương.
Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm hai chữ Trần Thúc kia rồi lập tức bật dậy khỏi giường, giày cũng không kịp mang mà chạy ra mở cửa.
Đúng là Trần Thúc, anh sầm mặt đứng ở cửa nhìn Giang Tiểu Nhạc.
Cậu gọi một tiếng, "Trần Thúc."
Trần Thúc nghĩ tới gói ma tuý trong tay Chu Lương, hắn còn nói Giang Tiểu Nhạc sắp đi theo Triệu Tứ làm việc lớn, việc lớn ở thời điểm này có thể là việc tốt gì chứ?
Huyệt thái dương của Trần Thúc đập mạnh đến nỗi đau nhói, anh đẩy Giang Tiểu Nhạc ra rồi đi thẳng vào trong, Giang Tiểu Nhạc không cản anh, thoáng do dự rồi đóng cửa lại.
Đây là lần đầu tiên Trần Thúc đến nhà Giang Tiểu Nhạc, căn hộ nhỏ hẹp lâu năm, bài trí đơn giản, chẳng có chút sức sống nào mà hệt như một căn phòng trọ tuềnh toàng.
Giờ Giang Tiểu Nhạc mới thấy ngượng, gom lại mớ quần áo vương vãi trên ghế salon, cậu nhìn Trần Thúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khiet/3575588/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.