Trần Thúc nghe Giang Tiểu Nhạc lặp đi lặp lại câu thích mình, trái tim cứ ngỡ đã chết lặng từ lâu của anh đột nhiên đau nhói, Giang Tiểu Nhạc nói thích anh, thì ra được người khác thích là như vậy—— Trần Thúc nếm trải cơn đau muộn màng này, để mặc mình chìm đắm mấy giây, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Anh đưa tay nhéo gáy Giang Tiểu Nhạc, miệng bị chặn làm giọng nói mơ hồ không rõ, "Đừng cắn nữa."
Giang Tiểu Nhạc sửng sốt một lát rồi do dự lùi lại, vẫn nhìn Trần Thúc chăm chú như sợ anh chạy mất.
Trần Thúc hờ hững sờ miệng mình, liếm bờ môi bị cắn rách rồi mắng: "Giang Tiểu Nhạc, cậu là chó thật đấy à?"
"Cưỡng hôn mà như cậu thì dù người ta có thích cậu thật cũng bị cậu dọa cho bỏ chạy đấy."
Giang Tiểu Nhạc không biết làm sao, môi mím lại, chưa kịp phản ứng thì bờ môi đã mềm nhũn, Trần Thúc hôn lên. Giang Tiểu Nhạc mở to mắt, Trần Thúc thấp giọng nói: "Há miệng."
Giọng anh khàn khàn làm đầu óc Giang Tiểu Nhạc mụ mị, làm theo lời Trần Thúc.
Đây là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa của Giang Tiểu Nhạc, cậu đã tưởng tượng mình hôn Trần Thúc vô số lần nhưng giờ còn tuyệt hơn trong mộng nhiều. Đầu lưỡi Trần Thúc vừa khéo léo vừa hững hờ trêu chọc Giang Tiểu Nhạc, dẫn dắt cậu, dạy cậu, trong lúc liếm hôn môi lưỡi càng xâm nhập sâu hơn. Hơi thở Giang Tiểu Nhạc lập tức trở nên gấp rút, cậu ngậm bờ môi Trần Thúc, nắm chặt vai anh muốn đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khiet/3575586/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.