Nói xong Trần Thúc đột nhiên hiểu ra, mặt Giang Tiểu Nhạc đỏ bừng, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, cố gắng giải thích, "...... Tôi đâu có ——"
"Đây không phải đái dầm mà!" Đũng quần vẫn còn ẩm ướt, Giang Tiểu Nhạc kẹp chặt chân, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa xấu hổ.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc rồi phá lên cười ngặt nghẽo, Giang Tiểu Nhạc càng thêm quẫn bách, nhảy phóc xuống giường chạy thẳng vào phòng tắm.
Trần Thúc hiếm khi thấy Giang Tiểu Nhạc chạy trối chết như vậy, vừa chật vật vừa ngây ngô, cửa phòng tắm bị đóng ập phát ra một âm thanh chát chúa, Trần Thúc cười đến nỗi đau bụng, chỉ cảm thấy Giang Tiểu Nhạc đúng là vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Anh ung dung xuống giường, trên khuỷu tay vắt áo ngủ của mình và tấm chăn mỏng kia, nhìn cánh cửa đóng chặt nói: "Giang Tiểu Nhạc, mở cửa ra."
Giang Tiểu Nhạc rầu rĩ nói: "Đợi chút!"
Trần Thúc nói: "Không đợi được, ông mót tè, nhanh lên, cậu muốn tôi đái dầm như cậu hả?"
Giang Tiểu Nhạc tức giận: "...... Tôi không phải——"
Mấy giây sau cậu mở cửa ra, lập tức bắt gặp ánh mắt ranh mãnh của Trần Thúc, biết tỏng anh cố tình đến đây xem náo nhiệt.
Cậu vô thức muốn đóng cửa lại nhưng Trần Thúc đã lách vào, trên mặt nở nụ cười gian tà: "Ui, trốn trong đây giặt quần sịp à?"
Giang Tiểu Nhạc: "......"
Trần Thúc hỏi cậu: "Dễ giặt không?"
Giang Tiểu Nhạc: "...... Trần Thúc!"
Trần Thúc cười ha ha rồi ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khiet/3575572/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.