Hiếm hoi lắm Giang Tiểu Nhạc mới ngủ thẳng giấc cả đêm, khi thức dậy thì trời đã sáng.
Cậu ngơ ngác mấy giây mới nhận ra mình đang ở đâu, bên cạnh trống trơn chỉ còn vương lại chút hơi ấm. Giang Tiểu Nhạc ngồi thừ hồi lâu, thầm nghĩ hèn chi có người thích ngủ chung với Trần Thúc.
Khi ôm Trần Thúc ngủ cậu cảm thấy vô cùng thoải mái an tâm.
Giang Tiểu Nhạc mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ, Trần Thúc đang đánh răng cạnh lavabo, mặt anh xụ xuống cứ như bị ai thiếu nợ tám trăm vạn không bằng.
Trần Thúc súc miệng rồi liếc nhìn Giang Tiểu Nhạc đứng cạnh cửa, thấy vẻ mặt phởn phơ của cậu thì càng thêm bực bội. Hôm qua anh mất ngủ cả đêm vì bị tên nhóc này ôm chặt cứng, thiếu niên đang tuổi trẻ trung nên thân thể nóng hổi, Trần Thúc bị ôm toát mồ hôi đầy mình.
Trần Thúc muốn đẩy Giang Tiểu Nhạc ra nhưng cậu chẳng thèm mở mắt mà gác nguyên cánh tay lên, chân cũng quặp lấy Trần Thúc, hơi thở đều đều phả vào cổ anh, cực kỳ giống chó con quấn người. Không phải Trần Thúc chưa từng ngủ với người khác nhưng chưa lần nào ngủ đến nửa đêm lại muốn đạp người như vậy.
Dù gì Giang Tiểu Nhạc cũng đã trả tiền.
Trần Thúc nhổ nước trong miệng ra rồi hỏi: "Tỉnh ngủ chưa?"
Giang Tiểu Nhạc ậm ừ.
Trần Thúc nói: "Vậy thì về đi, đi thong thả không tiễn."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, tất nhiên có thể nghe ra ý xua đuổi trong lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khiet/3575561/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.