Đôi mắt sâu thẳm, mái tóc bay bay; tuyết sương mờ mịt, mây bay lượn lờ, sương khói khi tỏ khi mờ.
Đêm dài, người ở nơi xa, hoài niệm chỉ còn màu đen; mưa mênh mang, gió hiu quạnh; hình bóng nhạt nhòa, thư từ xa xôi.
— “Bụi trắng đen”
Đường Đường vẫn đang miệt mài đánh đàn ở góc phòng khách, dường như ngoài đầu ngón tay gảy đàn, cả thế giới không còn liên quan gì đến cô.
Bình Tử kéo tay Tiểu Mỹ, “em mau nghĩ cách đi. Đã ba ngày nay rồi cô ấy cứtỉnh dậy lại thế này, không ngủ được lại dùng rượu mạnh mà bản thân côấy có khỏe mạnh gì đâu chứ.”
Tiểu Mỹ: “Em đang cố nghĩ cách đây. Em bảo Văn Văn cố ý đến khiêu khích nhưng rốt cuộc cô ấy chẳng có phảnứng gì. Bình thường là hai nàng đã xông vào đấu võ mồm rồi đấy.”
Bình Tử: “Thế Quang Tử là người như nào mà cô ấy phản ứng như vậy?”
Tiểu Mỹ: “Anh còn hỏi làm gì nữa? Sau lưng người đàn ông thành đạt là bóngdáng một người phụ nữ hi sinh mọi thứ cho anh ta, còn sau lưng người phụ nữ thành đạt là hình ảnh người đàn ông đã làm tổn thương cô gái sâusắc.”
Bình Tử lặng người, “em nói Quang Tử năm đó…”
Tiểu Mỹ: “Trước đây không phải Đường Đường đã từng kể có một giai đoạn yêuđương với một nhà thơ, suýt sinh cho hắn một đứa con nhưng rồi cuối cùng đành phải bỏ sao, gã nhà thơ sau chuyện ấy cũng không thấy tăm hơi đâunữa?”
Bình Tử: “Em nói Quang Tử chính là nhà thơ đó?”
Tiểu Mỹ đáp lại, “Dương Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ket-hon-lieu-co-chet/70481/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.