Bà lão mà ta đã chăm sóc suốt thời gian dài cuối cùng cũng tỏ ra khỏe mạnh hơn đôi chút, nhưng rồi lại bị bệnh mà nằm liệt giường.
Ta không chịu nổi nữa, cầm lấy cây chổi và lao ra đầu ngõ, vừa đánh vừa mắng những bà tám buôn chuyện.
Ta mắng bọn họ vô liêm sỉ, mắng họ là những kẻ tiểu nhân, mắng họ đã bán lương tâm chỉ vì một nắm bạc.
Cha ta rất bảo vệ con cái, mỗi khi ta cãi nhau với người khác, ông liền cầm chày cán bột đứng sau lưng ta, oai phong lẫm liệt như một vị tướng quân bảo vệ.
Có cha chống lưng, ta càng thêm mạnh mẽ, không gì ngăn cản được.
Lúc đó, Tiêu Nhiễm đứng trong bóng đêm, lặng lẽ nhìn ta.
Nhìn ta náo loạn, nhìn ta hạ gục mọi đối thủ, nhìn ta ép người đàn bà góa phải xin lỗi.
Người đàn bà góa không chịu xin lỗi, bị ta túm tóc đánh rụng một chiếc răng.
Ta cầm chiếc răng đó, trên mặt đầy máu, gọi cha vui vẻ trở về viện: "Này, đã hả giận rồi thì không cần phải tức giận nữa."
"Ai mà dám nói thêm, ta sẽ đánh rụng hết răng của hắn."
"Ta cảm ơn nàng."
Đôi mắt u ám vô hồn của hắn bỗng nhiên ướt đẫm, bất ngờ ôm chặt lấy ta.
Gió tuyết lặng lẽ rơi trên người hắn, nhưng trong lòng ta lại vang lên những tiếng động lớn, đập mạnh vào tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-tiec-mua-roi/3624623/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.