Chè đậu xanh ta đã nấu cả nửa ngày đổ ra khắp nơi, bẩn thỉu và dính nhơ, chướng mắt.
Không hòa hợp với vẻ thanh nhã của hầu phủ, giống như ta.
Tiêu Nam Phong lạnh lùng quở trách ta.
5
"Ghen tuông, thể hiện thái độ với khách, thật chẳng ra thể thống gì!"
"Huynh trưởng đã cho ngươi chỗ ở, kể cả nếu huynh ấy bỏ ngươi, cũng có lý do chính đáng vì ngươi đã sáu năm mà không sinh con."
"Ngươi cũng là phu nhân chủ mẫu của hầu phủ, chẳng lẽ không thể học từ Tề Hoàn tỷ tỷ cách làm một phu nhân quý phái ư?"
"Đừng không biết tiến thoái, mau xin lỗi Tề Hoàn tỷ tỷ, ngươi vẫn là một nửa chủ nhân của phủ hầu."
Sáu năm không sinh con?
Tiêu Nam Phong quên rồi.
Năm đó hắn năm tuổi, mắc bệnh đậu mùa.
Mọi người đều tránh xa như rắn rết, muốn vứt hắn vào ngôi miếu đổ nát để mặc số phận.
Chính hắn, với đôi mắt đẫm lệ, yếu ớt nắm lấy vạt áo ta, cầu xin ta cứu hắn.
Để cứu hắn, ta đã cùng hắn vào căn phòng dột nát, không ngủ không nghỉ, chăm sóc hắn suốt bảy ngày.
Hắn vượt qua được bệnh đậu mùa, nhưng đứa con trong bụng ta đã trở thành một vũng máu.
Những năm qua, để hồi phục cơ thể, ta đã liều mạng uống những thang thuốc đắng.
Uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-tiec-mua-roi/3624621/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.