Đứng bên dòng Tây hồ, gió mát thổi vi vu, cho dù là trong ngày hè, cũng cảm thấy thật thư thái, huống chi trước mắt còn có cảnh đẹp mê hồn. Xanh xanh cành lá, nắng tỏa rọi hoa.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lại từ sau lưng. Khóe miệng ta cong lên. Là Vô Trần đang đến.
Ta nhìn nước hồ trong veo: “Vô Trần, kỳ thực thiếp luôn cảm thấy áy náy với chàng!” Đây là lời muốn nói từ rất lâu rồi.
“Tại sao?”
“Chàng vì thiếp làm nhiều chuyện như vậy, mà thiếp thì lại chẳng làm được gì cho chàng cả!” Ta buồn bã cúi đầu. Vì người kia, ta đã làm rất nhiều, nhưng mà với Vô Trần thì…
Vô Trần nâng mặt ta lên, để ta nhìn thẳng vào mắt chàng: “Chỉ cần chúng ta có thể ở cùng một chỗ là ta đã mãn nguyện rồi rồi, còn cần gì nữa chứ! Trái tim nàng thuộc về ta, điều này không gì có thể sánh được! Ta muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh nàng, và yêu nàng!”
Ta cười hỏi: “Vĩnh viễn là bao lâu?”
Vô Trần trả lời: “Biển cạn đá mòn!”
Ta thở dài: “Chàng chiều quá, ta hư cho chàng biết!”
Vô Trần cười hiền hòa: “Ai bảo ta lại yêu nàng như vậy!” Sau đó ôm ta vào lòng, nói: “Huống hồ, nàng có thể vì ta làm rất nhiều việc, chẳng hạn như sinh con cho ta này!”
Ta ngượng quá sẵng giọng: “Chàng đừng tưởng bở!”
`
Thả bước dọc bờ đê, nhìn những vỏ thuyền dập dìu trên nước, tự dưng nổi hứng lên, phấn khích nói: “Vô Trần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210398/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.