Mấy ngày sau.Đại tang hoàng thượng.
Hoàng hậu cùngchúng phi tần khóc than não nề. Các đại thần đứng kề bên chỉ hận không thể đưatay ra đỡ.
Chỉ có ta, khôngtúc trực bên linh cữu, cũng không khóc tiếng nào, mãi cho đến khi Hoàng thượnghạ táng, ta cũng không đến nhìn người lần cuối.
Ta vẫn ở trongTử Dương cung, chưa hề rời bước.
Bên tai khôngngừng nghe lời đồn thổi. Nói nào là Hoàng thượng sinh tiền đối với ta sủng áivô vàn, đâu ngờ ông qua đời ta một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Trongcung chính là như vậy, biến cố vừa trôi qua, mọi người đã hưng trí bàn tán xìxào.
Ta hoàn toànkhông để trong lòng. Ta không đi, bởi vì không muốn xem bọn người đó giở ra bộmặt giả dối. Ta không đi, bởi vì ta không chịu nổi sinh ly tử biệt như vậy. Takhông đi, bởi vì phát hiện, ta tuy rằng không thương Hoàng thượng, nhưng saukhi người qua đời, tịch mịch của ta càng sâu.
Từ đó về sau, takhông bước ra Tử Dương cung nửa bước. Nhưng thi thoảng vẫn nghe được không íttin tức. Phi tần của tiên hoàng kẻ vào lãnh cung, người xuất gia ăn chay niệmPhật, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, ta vẫncòn ở trong Tử Dương cung. Chi tiêu hàng ngày, vải vóc thượng hạng, trang sứcxa hoa, sơn trân hải vị, thậm chí cả cung nữ thái giám vẫn như vậy, không hềthay đổi.
Trong cung,người người khó hiểu. Nếu bảo Định Tuyên Vương mê luyến ta, y còn chưa từng đếnthăm ta. Bằng như không phải, đãi ngộ như vậy đối với quý phi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210385/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.