“Anh yêu em, Dung à!” Khi cả hai cùng tới cao trào, Mộ Thiếu Quân siết chặt eo cô, hôn lên môi cô, chân thành dịu dàng, khàn khàn giọng nói.
Tuyết Dung:”…..”
Cô, cô vừa nghe thấy cái gì?
Anh, anh, anh…..!!!
Anh, anh nói yêu cô sao?
Là yêu!
Là yêu sao?
“Anh nói lại đi!” Tình triều qua đi, cô mệt mỏi nằm trên người anh, được anh ôm vào lòng, cô không nhịn được mà hỏi.
Lời vừa rồi của anh, thực sự là thật sao?
Người đàn ông đó, nói yêu cô!?
Cô từng nghe nói, nếu khi bạn làm tình với một người đàn ông, trong giây phút cao trào ấy, anh ta nói yêu bạn bằng ánh mắt chan chứa tình yêu và sự dịu dàng, vậy chứng tỏ, anh ta thực sự yêu bạn!
Cô không biết lời nói kia có bao nhiêu đúng, thường nói, lời của người đàn ông khi ở trên giường hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng mà, ánh mắt khi anh nói lời yêu đó của anh, thực sự quá thâm tình, cô không thể ngăn được mình nghĩ nhiều.
Mộ Thiếu Quân ôm chặt lấy cô như trân bảo vậy quý, hôn lên trán cô, đối diện với ánh mắt lo sợ cùng chờ mong của cô, anh chân thành nhu tình lặp lại lần nữa, “Anh yêu em.” Thực sự rất yêu!
Cô nhìn anh không nói gì, chỉ là nước mắt bờ mi không ngăn được mà tràn ra.
Cô bật khóc!
Khóc vì hạnh phúc, khóc vì, lời yêu này được anh thổ lộ ngay trong đêm nay, ngay trong thời điểm này.
Cô hạnh phúc đến nức nở!
Cô cười trong nước mắt, nắm lấy tay anh, nói không nên lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han-khi-yeu-anh/1796350/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.