Mộ Thiếu Quân nhìn hàng loạt biểu cảm xấu hổ và đáng yêu trên mặt cô, trong mắt nồng đậm ý cười, trong lòng ngứa ngáy như lông vũ cọ vào, khóe miệng anh không cưỡng được mà nhếch lên thành một đường cong xấu xa.
Càng ở cùng với cô, anh càng ngày càng cảm thấy cô là một con người rất thú vị. Có nhiều chi tiết, nhiều mặt của cô mà anh được nhìn thấy, hơn nữa anh chính là muốn dùng cả đời này để tìm hiểu.
Mộ Thiếu Quân ôm siết chặt cô vào lòng hơn, cúi đầu xuống bên tai cô, xấu xa cười hỏi:”Vậy là, lúc nãy em định hôn trộm tôi ư?”
“Hửm!”
Âm thanh cuối cùng anh dùng giọng mũi kéo dài nghe thật tà tứ và quyến rũ, điều đó khiến mặt và tai cô như bị luộc chín luôn rồi!
A.
Tuyết Dung lấy hai tay che mặt lại, xấu hổ chết mất, xấu hổ chết mất, sao, sao lại bị người đàn ông này phát hiện cơ chứ?
Rõ ràng khi nãy anh vẫn ngủ say mà? Hay là, hay là anh giả bộ ngủ khi cô thức nhỉ?!
Đúng, chỉ có khả năng này thôi. Vậy mà cô cứ ngây thơ cho rằng anh vẫn đang ngủ, người đàn ông xấu xa này….!
Cô ôm mặt nói:”Anh, anh dậy rồi sao vẫn giả vờ ngủ chứ? Cái đó, ờ thì vừa nãy, vừa nãy em thấy, thấy trên mặt anh có, có….” Có cái gì ấy nhỉ?
Cô ấp úng mãi không thành câu, căn bản là hiện tại trong đầu cô trống rỗng, không nghĩ được lý do gì để biện bạch cho hành vi vừa nãy của mình.
Hic, cô tự đào hố chôn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han-khi-yeu-anh/1796336/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.