Quán có tên là 'Cô Đơn' không phải nghĩa trên mặt chữ, quán vô cùng đông khách, quán này phân thành ba tầng, tầng cao nhất dành cho những khách có tiền, tầng giữa là dành cho những khách ví dụ như tôi đây, còn tầng cuối cùng là dành cho những lứa tuổi thanh niên, học sinh hay sinh viên.
Mà cả ba tầng đều rất nhiều khách ngồi, đôi lúc nếu tới trễ sẽ không có chỗ trống. Bài trí trong quán vô cùng đặc biệt và đẹp mắt, đặc biệt ở chỗ là mỗi tầng sẽ trang trí các loại hoa khác nhau.
Tầng ba là hoa hồng quý phái, tầng giữa là hoa lan màu trắng, tầng cuối là hoa chi bi.
Trang trí sống động như vậy, đẹp mắt và vô cùng hài hoà như thế, tại sao lại gọi là 'Cô Đơn'?
Và tôi được Cố Dư Thiên cho biết rằng, quán này anh đặt tên là 'Cô Đơn' đơn giản bởi vì tạo không gian cho những người cô đơn đến đây để giải tỏa cảm xúc chính mình.
Nếu không thể giải tỏa cũng sẽ thấy được an ủi hơn khi biết vẫn có một nơi cho mình nhớ đến mà không có bất cứ một ai quấy nhiễu mình.
Tôi nghe anh ta nói xong mà thấy trong lòng có chút khó nói thành lời, cũng chẳng thể phủ nhận là tôi cũng vì hai từ 'cô đơn' kia mà bước vào đây, phần vì tò mò phần vì nội tâm chính mình.
"Anh là chủ quán thật sao?" Tôi nhìn người đang ngồi đối diện mình hỏi, có chút không dám tin. Đương nhiên là cảm thấy anh ta là một người không thiếu tiền đến vậy.
Cố Dư Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han-khi-yeu-anh/1796324/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.