Thời gian nửa năm cũng vì thế trôi đi không quá khó khăn với tôi.
Đợt công tác lần này chính là cấp trên cho tôi một cơ hội để phát triển mình tốt hơn và tôi đã tận dụng được nó rất hiệu quả. Sau khi trở về thành phố A có lẽ tôi sẽ được đề bạt lên vị trí phó giám đốc chuyên ngành thiết kế.
Thời gian còn lại ở thành phố B cũng chỉ còn có ba ngày. Ba ngày này tôi cũng không bận gì nên quyết định ở đây đi chơi đâu đó cho thư giãn đầu óc.
Tôi mặc một chiếc váy dài qua đầu gối màu trắng đi chân trần trên nền cát, ngắm nhìn bình minh trên biển.
Cảnh biển buổi sáng thật đẹp và yên bình.
Nước biển màu xanh thăm thẳm trải dài vô tận, nhìn biển khiến cho tâm hồn yên bình quá .Tôi thoả mãn với mọi thứ tôi có như hiện giờ , không còn mong muốn điều gì hơn là có một cuộc sống yên bình thế này qua ngày.
Chỉ có một việc làm tôi nuối tiếc. Gỡ sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, tiếc nuối vì cho đến tận bây giờ tôi không hề biết được cha mẹ ruột của mình là ai.
Họ sinh tôi ra, bỏ tôi tại cổng trại mồ côi, cho tôi cái tên, sợi dây chuyền này cũng là thứ duy nhất họ để cho tôi.
Tôi không trách họ đã bỏ rơi tôi như vậy, hiểu chuyện rồi, tôi chỉ muốn gặp họ dù chỉ một lần, hỏi họ một câu rằng: Họ có đau lòng khi bỏ rơi tôi không?
Tôi cứ vậy ngồi trước biển rất lâu, thẫn thờ nhìn ngắm bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han-khi-yeu-anh/1796311/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.