“Em cười được không?”
Tối ăn thế nào thì không thảo luận ra kết quả, nhưng trưa thì có thể ăn rồi.
Lúc Trình Bác Diễn và Hạng Tây nằm trên tảng đá trò chuyện, điện thoại Trình Bác Diễn vang lên, anh nhận máy: “Alo xin chào.”
“Ông chủ đây, cơm cũng sắp xong rồi, có thể chuẩn bị qua đây ăn cơm thôi.” Giọng ông chủ nông trường truyền đến.
“Được thôi, giờ qua ngay,” Trình Bác Diễn cười cười, ngồi dậy, vỗ chân Hạng Tây, “Xuống núi, cơm sắp xong rồi.”
“Cũng nhanh ghê,” Hạng Tây lập tức đạp chân xoay người nhảy lên tảng đá, “Nhanh đi thôi, châu chấu chiên của em…….”
Cả buổi sáng chỉ có Hạng Tây ăn, Trình Bác Diễn vì bị chó liếm tay, không thể tiếp nhận chuyện dùng tay bốc ăn, nên không ăn miếng nào, bây giờ lại thấy hơi đói, kết quả nghe thấy hai chữ “châu chấu”, lập tức cảm thấy khá no, hình như ăn không nổi nữa.
Lúc về đến nông trường, nhìn thấy vài nhóm người, chắc là khách của mấy cái xe dừng ngoài cổng, đều bị ông chủ gọi lục tục về ăn cơm.
“Ôi,” Hạng Tây bỗng dùng tay chọc eo Trình Bác Diễn, “Anh xem hai người kia.”
Trình Bác Diễn đang muốn đến phòng bếp xem thức ăn, bị cậu giữ eo chọc chọc mém phản xạ phản kích vung tay hất ra: “Cái gì?”
“Hai người kia,” Con ngươi Hạng Tây chuyển qua, dùng ánh mắt chỉ chỉ, “Là hai người trên núi nhỉ.”
Trình Bác Diễn cũng nhìn qua, nhìn thấy hai người trẻ tuổi, ôm dính vào nhau đi qua, trên mặt hai người họ có vẻ mặt vui thú khó diễn tả, đầu tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoa-hop/1163399/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.