Chương trước
Chương sau
“Câu chuyện về thiếu niên giãy dụa bên bờ vực bóng tối.”
Nói thật, nếu Hạng Tây không nhìn thấy cái nòng súng trên tay người này, thì trong chốc lát cũng không nhận ra được người đó là ai, cứ coi như là nhận ra, cũng phải mất vài giây cậu mới nhớ ra cái danh thiếp của thợ chụp ảnh này còn đặt trong cái hộp nhỏ, trên đó còn có tên.
“Phương Dần?” Hạng Tây kinh ngạc nhìn chú: “Râu rậm đến mức không thấy mặt rồi.”
“Dạo này bận quá không có thời gian cạo râu.” Phương Dần cười vỗ vai cậu: “Thằng nhóc này, lâu rồi không gặp, hình như mập lên rồi.”
“À,” Hạng Tây sờ mặt mình, “Mỗi ngày cũng chỉ ăn rồi ngủ.”
“Sao thế, sao cậu lại đến đây,” Phương Dần đánh giá cậu, “Không ở Triệu Gia Diêu nữa à?”
“Ừm, không ở đó nữa.” Hạng Tây cười.
“Đây là…” Phương Dần nhìn qua bảng thông báo việc làm bên kia, “Đang tìm việc à?”
“Xem thôi.” Hạng Tây nói, không biết vì sao cậu không muốn để người khác biết cậu đang tìm việc, chắc là vì chỉ cần nhắc đến việc này người khác sẽ biết cậu ngay cả một công việc cũng không tìm được, đau lòng lắm.
“Có thời gian không?” Phương Dần chỉ vào xe của mình, “Tìm chỗ nào nói chuyện.”
“Có thời gian, thế nhưng thời gian để trò chuyện về cuộc đời thì không,” Hạng Tây đang gấp về nhà lấy tiền để mua điện thoại, cũng không có gì hay để trò chuyện với Phương Dần cả, cậu quay sang nhìn hướng xe bus chạy tới, “Tôi đang đợi xe đây.”
“Hay là đến tiệm cà phê đối diện ngồi một chút, nói chính sự,” Phương Dần nhấc máy ảnh trong tay lên, “Tôi ở chỗ này đợi hai ngày, không ngờ lại gặp được cậu, đây chính là duyên phận.”
Cậu không biết giữa mình và Phương Dần có thể có “chính sự” gì có thể trò chuyện, nhưng do dự một lúc vẫn đi vào tiệm cà phê ở phố đối diện cùng Phương Dần.
Phương Dần xem như là “người bình thường”, dù có chính sự gì để nói hay không, thì kết bạn với chú cũng không có vấn đề gì, có lẽ như vậy cũng là tiến một bước đến cuộc sống của người bình thường.
“Hiện tại đang ở đâu?” Phương Dần gọi một ấm cà phê, rót cho cậu một ly.
“Đừng rót cho tôi thứ này, uống không quen,” Hạng Tây mở nắp ấm ra, đổ ngược cà phê vào ấm, rồi cầm một bình sữa rót cho mình một ly, sau đó thêm hai viên đường, “Tôi còn đang tìm phòng, hiện tại đang sống tạm nhà bạn.”
“Ở nhà bạn? Sống tạm?” Phương Dần hình như rất có hứng thú với cậu, “Cậu tính tìm phòng ở đâu?”
Hạng Tây nhìn chú ta một cái không nói gì.
“Có muốn tìm một nơi rẻ chút không?” Phương Dần lại hỏi.
“Chẳng lẽ chú chọn phòng đắt mà thuê à?” Hạng Tây uống một ngụm sữa, “Chắc là thế rồi, cái máy ảnh hơn mười vạn chú cũng không thèm tìm lại.”
Phương Dần cười, chắc là vì nhận ra Hạng Tây không muốn nói nhiều về chuyện của mình, thế nên không tiếp tục hỏi nữa, ngừng một lát mới nói tiếp một câu: “Tiểu Triển, gần đây tôi đang làm một chuyên đề, tên là 30 ngày.”
“Chuyên đề?” Hạng Tây không hiểu, “30 ngày gì chứ? Cứ gọi thẳng một tháng không phải được rồi à.”
“Tôi tính tìm vài người, chụp vài bộ ảnh,” Phương Dần lấy một điếu thuốc ở trong hộp đưa đến trước mặt cậu, “Chụp cuộc sống 30 ngày của họ, những khoảnh khắc cuộc đời ấy mà.”
“À,” Hạng Tây nhìn chú qua làn khói thuốc. Cậu đưa điếu thuốc đang cầm lên môi, Phương Dần đưa bật lửa đến cậu lại không nhận, “Chỉ ngậm vậy thôi, tôi bị viêm phổi.”
“Bị bệnh sao?” Phương Dần ngẩn người, vươn người đến trước mặt cậu, “Gần đây cuộc sống của cậu không tốt phải không?”
“Rất tốt, sao hả, anh hy vọng tôi sống không tốt à?” Hạng Tây ngậm điếu thuốc nói, thuốc trong miệng cũng đung đưa theo, rung một chút rồi hạ xuống chỉ vào Phương Dần.
“Không, tôi cảm thấy thôi,” Phương Dần suy nghĩ, “Cậu rất đặc biệt, có rất nhiều chuyện cũ, cũng rất có suy nghĩ của riêng mình, nếu chụp rồi phát ra 30 ngày của cậu, sẽ rất có hiệu quả.”
“Chú có bệnh rồi.” Hạng Tây nhíu mày, tổng kết đơn giản một câu.
“Cậu không cảm thấy rất có ý nghĩa hả? Một đoạn ngắn đời cậu, được lưu lại trong những bức ảnh.” Phương Dần nâng máy ảnh lên, không đợi cậu kịp phản ứng đã ấn xuống chụp, phát ra tiếng tách: “Hơn nữa……”
“Chú chưa uống thuốc à.”Hạng Tây rất khó chịu với hành động này, phun điếu thuốc trong miệng ra, điếu thuốc rơi vào ly cà phê của chú.
“Lát nữa tôi sẽ xóa nó, cho cậu xem tí thôi,” Phương Dần đưa máy ảnh tới trước mặt cậu, “Cậu xem đi, lúc trước tôi nói rồi mà, cậu lên hình rất có cảm giác, trời sinh đấy.”
Hạng Tây nhìn lướt qua, trừ lúc bước vào tiệm chụp hình làm thẻ căn cước giả cho Triển Hoành Đồ, cậu lớn thế này cũng chưa từng chụp ảnh đàng hoàng lần nào cả, lúc trước nhìn thấy ảnh của mình cũng là trong máy ảnh của Phương Dần.
Chắc là thấy ảnh bản thân quá ít, cho nên cậu cảm thấy người trong máy ảnh này không phải cậu.
Ánh mặt trời chiếu vào quán từ bên phải, cậu ngậm điếu thuốc nhìn ly trên bàn, khuôn mặt ở nơi giao nhau giữa ánh nắng và bóng tối, sau lưng là bối cảnh hư ảo.
Không biết nên hình dung biểu cảm trên khuôn mặt cậu thế nào, dù sao cũng là biểu tình không quá vui sướng giữa sáng tối làm cậu cứ như một người xa lạ.
“Thấy không?” Phương Dần lấy máy ảnh lại cúi đầu nhìn, “Tôi xóa cái này đi…..Cậu cần không? Nếu cần thì tôi có thể gửi cho cậu.”
“Không cần, xóa đi.” Hạng Tây nói.
“Tôi với trợ thủ của tôi vẫn đang tìm người, tôi ở chỗ bảng thông báo đó ngắm hai ngày rồi, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu” Phương Dần để máy ảnh qua một bên, “Tiểu Triển, cậu có hứng thú với chuyện này không? Tôi sẽ theo cậu chụp lại cuộc sống mỗi ngày của cậu…..Đương nhiên, việc này có thù lao.”
“Bao nhiêu.” Hạng Tây cuối cùng cũng nghe được một câu gây hứng thú.
“Một ngày năm mươi.” Phương Dần nói, “Muốn thử không?”
“Chụp 30 ngày sao?” Hạng Tây nhìn gã.
“Cái này có tiêu đề là 30 ngày, nhưng quá trình không chỉ 30 ngày, tất nhiên là không phải ngày nào tôi cũng ở cùng cậu,” Phương Dần giải thích cho cậu, “Ví dụ hôm nay cậu không ra ngoài, ở nhà ngủ nghỉ, tôi nhất định sẽ không chụp, nếu hôm nay cậu ra ngoài tìm việc, đi xem phòng, tóm lại chỉ cần cậu làm gì đó, tôi sẽ chụp.”
Hạng Tây không lên tiếng, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc của Phương Dần ra rồi lại ngậm lấy, tính chuyện này trong lòng.
Cái giá một ngày năm mươi này không biết Phương Dần có lừa cậu hay không, nhưng cậu cũng không định tính toán cái giá này, nếu không phải bây giờ cậu đang cố gắng kiềm chế bản thân phân chia ranh giới rõ ràng với trước kia, cậu cũng ghét cái 50 tệ này, không đưa tiền cho chú Bình thì làm đại chút việc cũng có thể kiếm hơn 1500 tệ một tháng.
Nhưng hiện tại lại không giống thế, mấy bản lĩnh mười mấy năm cậu học được đã bỏ đi rồi, bây giờ đừng nói là một ngày 50, một ngày 30 cậu cũng xem xét.
“Tiền mỗi ngày tôi đều thanh toán cho cậu, cái gì cũng không trễ việc cậu, cậu làm việc cậu, tôi chụp việc tôi, sẽ không ảnh hưởng đến cậu,” Phương Dần nói, “Thế nào?”
“Chú muốn bắt đầu lúc nào?” Hạng Tây cầm ly uống một ngụm, “Cần lên nhà chụp không, lên nhà thì không được, tôi không thể tùy tiện dẫn người vào nhà bạn tôi.”
“Không cần, không cần chụp trong nhà bạn cậu, giống lúc nãy cậu ra ngoài tìm việc ấy, tôi chụp là được.” Phương Dần lập tức nói.
Hạng Tây nhìn chú một lúc: “Chú sẽ không lấy ảnh tôi làm chuyện gì khác chứ?”
“Không đâu,” Phương Dần cười lên, lại móc tờ danh thiếp đưa cho cậu, “Tôi có phòng làm việc của mình, có chuyên mục, cậu có thể tra xem.”
“Vậy được thôi,” Hạng Tây lấy danh thiếp nhìn, cao cấp hơn cái trước kia không ít, nhưng cậu không nhận hết được mặt chữ nên cũng lười xem, chỉ thấy tên Phương Dần ở phía trên, “Tôi ra ngoài thì liên hệ với chú à?”
“Cậu nói cho tôi số điện thoại, thêm wechat luôn đi,” Phương Dần lấy điện thoại ra, “Ngày nào chúng ta cũng giữ liên lạc.”
Hạng Tây đọc số của mình, Phương Dần ấn xong thì gọi một cái, sau đó cả hai người im lặng một lúc, Phương Dần nghe điện thoại của mình, hỏi: “Thông rồi mà, sao lại không kêu?”
“À,” Hạng Tây lấy điện thoại ra, hiển thị có cuộc gọi đến, nhưng điện thoại không rung cũng không kêu như đang tắt âm, “Có kêu hay không còn phải xem tâm tình của vị gia này thôi.”
Phương Dần lấy bóp tiền ra, rút một tờ một trăm đưa cho cậu: “Tính hôm này đi, cậu đã đồng ý hợp tác, bức ảnh hôm nay tôi không xóa nữa, giữ lại dùng.”
“Không phải 50 sao?” Hạng Tây nhận lấy cất kỹ.
“Ngày đầu tiên mà, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ.” Phương Dần cười nói.
Trình Bác Diễn mua mì và sườn heo về nhà, bình thường anh ăn uống rất tùy ý, cháo đậu thập cẩm cũng có thể ăn liền nửa tháng, nhưng bây giờ Hạng Tây ở đây, còn là bệnh nhân, anh phải thay đổi một chút.
Một bữa mì thịt nạc thêm trứng, một bữa cháo thịt nạc súp trứng, lại thêm một bữa mì thịt nạc thêm trứng, thêm một bữa cháo thịt nạc súp trứng…..…
Hôm nay thấy sườn heo rất đẹp mắt, nên mua một ít, không cần ăn mì thịt nạc với cháo nữa, chính anh cũng có chút cảm động.
Lúc vào cửa thì thấy Hạng Tây đang ngồi trước máy tính của anh, thấy rất bất ngờ.
Anh từng nói Hạng Tây ở nhà một mình chán quá thì có thể dùng máy tính của anh, nhưng từ lúc mấy mảnh phim kia lộ ra, Hạng Tây cũng không đụng đến máy tính của anh nữa.
“Tan làm rồi,” Hạng Tây nhảy xuống ghế, chạy đến nhận lấy cái túi trên tay anh, đi đến phòng bếp vừa đi vừa nhìn xem, “Sườn heo? Sườn heo! Sườn heo ngon, sườn heo tuyệt, sườn heo đẹp làm tim em nhảy lên thình thình thịch.”
“Nhanh cầu hôn đi.” Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây cười chạy vào phòng bếp, Trình Bác Diễn thay đồ rồi đến chỗ máy tính nhìn qua, phát hiện ra Hạng Tây đang xem blog phòng làm việc chính thức của một thợ chụp ảnh.
“Cậu xem cái này à?” Trình Bác Diễn hỏi một câu.
“Ừm, em xem họ đã chụp cái gì,” Hạng Tây lấy thức ăn ra, chỉ vào bức ảnh, “Người chụp tấm này, Phương Dần, em quen chú ta.”
Trình Bác Diễn nhíu lông mày: “Cậu quen chú ta?”
“Em nói với anh rồi đó,” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, “Người này ở Triệu Gia Diêu một thời gian, chụp…… những cuộc đời khác nhau, máy ảnh chưa chụp xong với tiền cũng bị trộm sạch, rồi rời đi.”
“Cậu làm à?” Trình Bác Diễn lại hỏi.
“Không phải em, nếu là người khác thì em sẽ ra tay,” Hạng Tây ngồi lên sofa, “Chú ta cứ nói chuyện với em, dù em không có ý tốt, nhưng muốn trộm cũng là những người khác muốn, dù sao thì cuối cùng máy ảnh của chú ta cũng ở trong tay chú Bình, hơn mười vạn lận, vậy mà chú Bình lại không bán lấy tiền, tôn trọng nghệ thuật à.”
Trình Bác Diễn cười không nói gì, Hạng Tây ấn băng cá nhân trên mặt: “Lúc trước anh nói em có cách nghĩ riêng, em nói trước đây cũng từng có người nói em như vậy, chính là chú ta.”
“Ồ,” Trình Bác Diễn quay lại nhìn ảnh trên màn hình, anh không hiểu nhiếp ảnh, mua máy ảnh rồi thì hình chụp nhiều nhất những ca bệnh đặc biệt gặp được lúc làm việc, nhưng mấy bức này lại rất có cảm giác, kết cấu sáng tối đều làm cho người xem thoải mái, chỉ là nội dung lại không thể nói được: “Người này chuyên chụp nội dung này sao.”
“Nội dung gì?” Hạng Tây ngẩn người.
“Rất khó diễn tả,” Trình Bác Diễn nghĩ: “Chính là cái gì thảm thương thì chụp cái đó, cái gì đau khổ thì chụp cái đó, lưu lạc, ăn xin, lừa đảo, bất hợp pháp…..… Chắc là mấy thứ này có thể khiến người khác dễ xúc động.”
“Chắc là……vậy.” Hạng Tây nhếch miệng cười, cậu vốn định nói cho Trình Bác Diễn chuyện cậu đồng ý chụp ảnh cho Phương Dần rồi, nhưng hiện tại đột nhiên lại không muốn nói nữa.
Bỗng cảm thấy đã hiểu rõ vì sao Phương Dần lại tìm cậu chụp, trong lòng ẩn cảm giác không thoải mái.
Tuy rằng còn phải đến bệnh viện chích, nhưng Hạng Tây cảm thấy sức khỏe mình coi như đỡ rồi, không đau không ngứa không phát sốt cũng không ho khan.
Ngày hôm qua trò chuyện với Phương Dần một lát thì đã trễ, cậu còn chưa kịp lấy tiền mua điện thoại, nên định hôm nay đi chích xong sau đó đi mua điện thoại rồi tiếp tục tìm công việc, hoặc là tìm phòng ở.
Trước khi ra ngoài cậu dùng cái điện thoại cũ gọi cho Phương Dần, hẹn gặp tại bến xe bus ngày hôm qua.
Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cậu vẫn muốn kiếm tiền, huống chi chỉ là chụp mấy bức ảnh.
Lúc Hạng Tây xuống xe, Phương Dần cầm máy ảnh đã đứng đó đợi cậu, thấy cậu thì tách tách hai cái trước, sau đó đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lúc: “Quần áo cậu mới mua hả?”
“Ừ.” Hạng Tây lên tiếng.
“Đồ cũ vứt rồi à?” Phương Dần hỏi.
“Không mặc được nữa rồi,” Hạng Tây nhớ đến quần áo cũ của mình, cùng với những gậy gộc và đấm đá trên đó, “Làm sao?”
“Quần áo cũ khá có cảm giác,” Phương Dần cười, “Không có gì, bây giờ cậu muốn đi mua điện thoại sao?”
“Đi chích trước.” Hạng Tây nói, mỗi ngày cậu đều đúng giờ đi chích, có lúc Trình Bác Diễn đi vệ sinh sẽ đến phòng chích xem cậu, cậu không muốn Trình Bác Diễn phát hiện mình không đến đúng giờ.
“Đi mua di động trước đi,” Phương Dần nói, “Như vậy thì tôi dễ sắp xếp thời gian.”
Hạng Tây nhíu mày, nhìn Phương Dần cầm máy ảnh suy nghĩ một lát: “Đi thôi.”
Gần bệnh viện không có chỗ bán điện thoại, phải đến phố mua bán bên kia, Hạng Tây đi đến đứng trước bảng trạm nhìn một lát, cũng không quá xa, ngồi xe buýt khoảng bốn trạm.
Lúc cậu đang ở bảng trạm xem xét, Phương Dần lại chụp cậu mấy bức, trước khi xe đến Phương Dần nhận hai cuộc điện thoại, hình như đang xếp thời gian cho những người hẹn chụp.
Hạng Tây chép miệng, loại công việc này nhìn thì có vẻ cao thâm nhưng làm thì rất đơn giản…..30 ngày này đến cùng là muốn chụp bao nhiêu người đây.
Xe buýt đến, Phương Dần lên xe với cậu, lúc này vừa qua thời gian cao điểm, người trên xe không nhiều, Hạng Tây ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
“Điện thoại dùng đến thế này mới nghĩ đến đổi cái khác sao?” Phương Dần ngồi vào bên cạnh.
“Không thì sao.” Hạng Tây nói.
“Kinh tế khó khăn phải không?” Phương Dần lại hỏi.
“Cái này cần phải hỏi à?” Hạng Tây nhìn chú ta một cái, phát hiện chú đang cầm một vật giống như cái radio thu nhỏ, cậu hất cằm, “Đây là cái gì?”
“Dùng để ghi âm,” Phương Dần cho cậu nhìn thứ trong tay, “Không chỉ chụp ảnh không mà còn phải viết vài thứ nữa, như vậy cậu chuyện mới hoàn chỉnh được.”
“Câu chuyện của tôi à?” Hạng Tây suy nghĩ.
“Câu chuyện về thiếu niên giãy dụa bên bờ vực bóng tối.” Phương Dần nói.
Hạng Tây quay mặt sang hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, Phương Dần ngừng lại một lát, cầm máy ảnh nhìn nhìn lại nói: “Chuyện của cậu.”
Hạng Tây dựng ngón giữa với chú.
Lúc Hạng Tây đi vào sảnh kinh doanh, Phương Dần theo sau lưng, cậu không chọn điện thoại mà trực tiếp đến quầy hỏi loại nào rẻ nhất.
Nhân viên đưa cho cậu cái máy hơn ba trăm, còn là điện thoại thông minh, cậu không hỏi nhiều, đi trả tiền rồi cầm điện thoại ra ngoài.
“Thay sim vào đi.” Phương Dần đứng ở ven đường nói.
Hạng Tây định lên xe buýt rồi mới từ từ thay, Phương Dần vừa nói như vậy, cậu chỉ đành đứng dưới gốc cây ven đường mở hộp ra, cầm điện thoại thay thẻ sim vào, sau đó ném cái điện thoại nát vào thùng rác.
“Vứt luôn hả?” Phương Dần ở một bên hỏi.
“À, chú muốn sao?” Hạng Tây cười, “Chú lục đi, tôi chờ chú.”
Cách Phương Dần chụp ảnh không giống với tưởng tượng của cậu, Phương Dần nói đây là ngày đầu tiên đi với cậu, nên tìm cảm giác thôi, bảo cậu không cần phải để ý, lúc xa lúc gần, lâu lâu lại chụp hai tấm.
Lúc đầu Hạng Tây còn thấy bình thường, nhưng sau một lúc lại bất đầu thấy phiền.
Đặc biệt là lúc chích, Phương Dần thấy trong phòng chích dùng đèn huỳnh quang, không hợp để chụp ảnh, lúc cậu truyền nước ngồi ngoài vườn hoa nhỏ, Hạng Tây rất muốn đập cái túi truyền nước vào mặt chú.
“Không phải, không phải chú nói không ảnh hưởng đến tôi sao?” Hạng Tây không kiên nhẫn nói, “Tôi ở đây hồi máu, chú biết dằn vặt thật đấy.”
*Hồi máu là ngôn ngữ mạng, chỉ hồi phục.
“Vì hiệu quả, cậu có biết một tấm ảnh nhìn qua như tùy ý, lúc chụp cần lượng sáng bao nhiêu không?” Phương Dần lượn quanh cậu tìm góc, “Hiện tại tôi theo cậu, bắt thì chụp thôi, như vậy mới chân thực, sắp xong thì chúng ta lại tìm cảnh khác chụp thêm vài bức.”
“Tôi đã ngồi đây năm phút rồi mà vẫn còn bắt cảnh chụp à?” Hạng Tây chậc một tiếng, “Cuối cùng chú muốn chụp bao nhiêu đây? Có dùng hết được không?”
“Đương nhiên không thể dùng toàn bộ, mỗi ngày tôi chụp xong còn phải về chỉnh sửa lại,” Phương Dần phất tay, “Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, cần làm gì thì làm đi.”
Hạng Tây cầm thuốc lên quay người đi đến nhà vệ sinh: “Tôi đi tiểu.”
Phương Dần không vào nhà vệ sinh với cậu, lúc Hạng Tây đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy chú đang nói chuyện điện thoại, nói chuyện điện thoại xong lại cùng về phòng chích, ngồi xuống cách Hạng Tây mấy hàng ghế.
Hạng Tây không để ý đến chú, cậu lấy điện thoại ra nhớ mấy số hôm qua gọi một lần, sau khi hỏi rõ mấy người tuyển dụng tuyển cái gì cậu đều nói mình có kinh nghiệm, bán nội y cậu cũng nói mình từng bán qua.
Cuối cùng có một cửa hàng bán đồ ăn nhanh và một cửa hàng quần áo hẹn cậu hôm sau đến gặp mặt.
Sau khi cúp máy Hạng Tây có chút phấn khích, tuy rằng không biết người ta có nhận cậu không, nhưng cuối cùng cũng có cơ hội, còn tận hai cái.
Lúc cậu gọi điện Phương Dần lại chụp một lúc, sau đó mua cho cậu ít bánh mì với sữa, rồi đưa tiền hôm nay cho cậu.
“Cảm ơn.” Hạng Tây nhận tiền xong, lấy bánh mì cắn một ngụm.
“Ngày mai đi phỏng vấn à?” Phương Dần hỏi.
“Ừ,” Hạng Tây nhìn chú một cái, “Chú cũng muốn đi theo à? Chú vào chụp tôi một hồi thì có khi sẽ không ai muốn nhận tôi luôn nhỉ?”
“Không vào,” Phương Dần cười, “Tôi ở bên ngoài.”
“Vậy được.” Hạng Tây gật đầu, nhanh chóng chụp cho xong 30 ngày này đi thôi, giờ mới ngày đầu cậu đã thấy phiền rồi.
“Cậu chích đi, tôi về chỉnh ảnh trước.” Phương Dần thu dọn máy ảnh.
“Ngủ ngon.” Hạng Tây nói.
Hôm nay Trình Bác Diễn không qua đây, sau khi Hạng Tây chích xong thì đi tìm anh, y tá nói hôm nay anh có bệnh nhân phẫu thuật, trước mắt Hạng Tây lập tức hiện ra cảnh Trình Bác Diễn cầm búa đinh rìu làm việc trong một xưởng gỗ, cả đường về nhà vui vẻ.
Về đến nhà cậu vốn muốn nghỉ ngơi một lát, ngày mai tranh thủ có thể lấy được một công việc, nhưng nằm trên giường lại phấn khích mà không cách nào ngủ được, ngồi dậy xem TV một lát, lại cảm thấy buồn ngủ rồi, nằm lên giường suy nghĩ rồi lại phấn khích, vì thế lại tiếp tục dậy xem TV.
Lăn qua lăn lại như vậy tận đến lúc Trình Bác Diễn tan làm về nhà, cậu cũng chưa ngủ được một lần nào.
“Ra ngoài ăn đi,” Trình Bác Diễn đứng ở cửa không thay giày, “Hôm nay tôi mệt lắm, không muốn nấu cơm.”
“Mệt thế thì ra ngoài làm gì chứ,” Hạng Tây vỗ ngực nói, “Để em nấu.”
“Cậu nấu?” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Không phải cậu không có sinh hoạt nên không có năng lực sinh hoạt sao?”
“Hiện tại em có rồi.” Hạng Tây cười nói.
“Vậy được thôi, xem đồ cậu nấu có khó ăn hơn tôi làm không,” Trình Bác Diễn thay giày vào nhà, lại nhìn cậu, “Hôm nay nhặt được tiền phải không? Sao vui thế.”
“Ngày mai em đi phỏng vấn hai công việc.” Hạng Tây búng ngón tay kêu vang.
“Vậy sao? Báo cậu rồi hả?” Trình Bác Diễn cười.
“Ừm,” Hạng Tây gật đầu, lại muốn nói thêm, nhưng lại không nói ra được, nếu phỏng vấn thành công, cậu phải lập tức tìm chỗ chuyển ra ngoài nhỉ.
Vậy không được ngủ trên giường sofa mỗi ngày, không thể tỉnh dậy trong tiếng làm bữa sáng của Trình Bác Diễn mỗi ngày, không thể cùng trò chuyện với Trình Bác Diễn sau khi ăn xong cơm tối vô cùng nhạt….… Cậu đột nhiên lại không thấy phấn khích nữa.
Có chút không nỡ.
Những ngày an ổn mà kiên định này, hết rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.