“Muốn chạy phải không! Chạy cũng xa quá nhỉ!” 
Trình Bác Diễn cảm thấy mình có chút thất thố, ra khỏi cửa bệnh viện, bị gió lạnh đập lên đầu một trận, anh mới chậm rãi ra khỏi cảm xúc trước đó. 
Đau chân cũng không phải dấu hiệu có vấn đề gì, đau cơ, bị đụng trúng bị đạp phải…….Đủ loại nguyên nhân. 
Vì một câu nói đó của Hạng Tây mà anh phản ứng như thế, ai không biết cứ tưởng anh bị thần kinh ấy chứ. 
Nhưng mà, nếu ban đầu lần đầu tiên Trình Bác Dư nói với anh rằng đau chân, có khi anh cũng có một phần trăm lo lắng của bây giờ, có lẽ………. 
Bỏ đi, còn có lẽ gì chứ. 
Trình Bác Diễn điều chỉnh tâm trạng một chút mới ra bãi đỗ xe lấy xe. 
Lúc lái xe về đến nhà thì mẹ anh đã làm xong đồ ăn, ông ba vẫn ngồi trước máy tính nhìn tài liệu. 
“Ngày mai đi họp ạ?” Trình Bác Diễn cởi áo khoác ra để trên cái tủ cạnh cửa, sau đó xịt một chút dịch khử trùng đặt trong tủ giày ra xoa, rồi đi đến bên máy tính. 
Trong thư phòng có một cái máy tính, nhưng đó là của mẹ, bình thường nếu muốn chuẩn bị báo cáo, để không ảnh hưởng lẫn nhau thì máy tính của ba rất tủi thân bị đặt trong góc phòng khách. 
“Ừ, diễn đàn dịch vụ chăm sóc bệnh nhân tư nhân quốc tế,” Ba anh đứng lên, nhìn anh, “Dạo này khoa các con rất bận à? Ba thấy sắc mặt con không tốt lắm.” 
“Cũng tàm tạm,” Trình Bác Diễn cười cười, “Mấy ngày nay tốn nhiều thể lực quá.” 
“Chú ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoa-hop/1163323/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.