Nhưng một màn ngoài ý muốn không báo gì trước cứ thế mà xuất hiện. 
Lời nói này của Triển Hoành Đồ mang theo bất đắc dĩ và chút ưu thương, Trình Bác Diễn đang đưa tay ra muốn kiểm tra vết thương thì khựng lại. 
“Vậy sao,” Anh ngẩng đầu nhìn Triển Hoành Đồ một cái, “Ba cậu bị bệnh gì?” 
Triển Hoành Đồ cúi đầu, qua một lúc một nhẹ giọng nói: “Trong bụng có một khối u.” 
“Trong bụng?” Trình Bác Diễn hỏi lại theo thói quen, “Ở bộ phận nào?” 
“Ở……ở…….” Triển Hoành Đồ nghiêng đầu, mi tâm nhíu lại, “Ở……trong dạ dày.” 
“Trong dạ dày à?” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Bao lâu rồi? Xét nghiệm chưa? Ác tính hả?” 
Hạng Tây cảm thấy mình sắp phát điên rồi. 
Cứ mở mồm ra nói láo là thói quen của cậu, nhưng trước mặt bác sĩ mà nói cha mình có một khối u thì đúng là tự đào hố cho mình, ngã vào đó rồi còn phải tự lấp đất. 
Trong dạ dày có mọc được cục u vậy không thì không biết, lỡ mồm nói vậy thôi. 
Dạ dày lớn thế nào? Có đủ chỗ để mọc ra một cục u không? 
Nhưng thấy phản ứng của Trình Bác Diễn, chắc là được đó, nhưng bao lâu rồi, xét nghiệm, lành tính ác tính cậu cái gì cũng không biết thì trả lời thế nào. 
“Thì……cũng khá lâu rồi,” Ánh mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Là ác tính, ờ……rất ác.” 
“Vậy…..” Trình Bác Diễn xem ra còn muốn tiếp tục hỏi. 
“Bác sĩ Trình, anh ơi,” Hạng Tây cắn răng nói, “Em…….đau chân.” 
“Vết thương của cậu để hơi lâu,” Cuối cùng Trình Bác Diễn cũng chú ý đến chân cậu, “Phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoa-hop/1163319/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.