Nghĩ lại bản thân hôm nay đột nhiên nói thích Đặng Âm Lĩnh mà không mảy may nghĩ điều gì khiến Nhậm Hinh hiện giờ tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô trùm chăn lại. Không ngờ bản thân lại thẳng thắn nói ra lời đó, xấu hổ chín mặt quá đi mất.
Nhậm Hinh giãy đành đạch trên giường, cuối cùng chăn mền rơi xuống sàn, gương mặt cô vẫn chưa hết nóng rực. Tình đầu, tình yêu của cô vậy mà lại là quý nhân của đời cô, trong phút chốc Nhậm Hinh cảm thấy hạnh phúc. Cô nhìn trần nhà rồi cười ngây như một đứa ngốc.
Cốc cốc…Nhậm Hinh nhìn qua cửa, cùng lúc đó giọng nói của Đặng Âm Lĩnh vang lên.
– Anh vào được không?
Nhậm Hinh giật mình vội bật dậy, vừa nghe giọng của người đàn ông đó thôi mà con tim đã nhảy loạn xạ trong ngực rồi. Khó để bình tĩnh quá. Yêu…là cảm giác con tim không bao giờ được yên là như vậy ư? Thật đáng ghét.
Bên ngoài thân thể cao lớn của người đàn ông đứng giữa cửa, hai tay Đặng Âm Lĩnh cầm một ly sữa trắng và một đĩa có dâu và nho tím. Gương mặt hiện tại của anh rất điển trai khi mà mái tóc được xoã ra, đẹp kiểu hiền từ. Sắc thái trên mặt anh biểu hiện rõ là anh đang lúng túng, căng thẳng. Cánh cửa mở ra, con mắt tròn to của Nhậm Hinh thu vào tầm mắt của Đặng Âm Lĩnh, sau đó là cả gương mặt cô.
Nhậm Hinh bám trên cánh cửa nhìn Đặng Âm Lĩnh rồi hỏi.
– Anh có chuyện gì ư?
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hieu-sao/3393376/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.