Khi bàn tay của chị Kha chạm vào cô khiến cô hơi giật mình, sự mềm mại lan truyền khắp bàn tay của cô, khiến cô càng nắm càng muốn nắm thêm nữa, đáng tiếc chị lại bỏ tay ra, nhẹ nhàng choàng hai tay của mình lên cổ cô, để cô dắt chị đi trong điệu nhạc du dương lúc này.
Hai người kề cận nhau đến mức Quỳnh còn cảm thấy được hơi thở của chị vương vấn xung quanh mình, chị không hề nhìn cô mà chỉ vu vơ đưa mắt nhìn xa xa phía sau lưng cô, đôi khi tiết tấu nhạc hay, cô còn thấy chị hơi lắc nhẹ đầu mình. Chẳng hiểu sao cô lại thấy chị lúc này rất đáng yêu, trong khi từ đáng yêu dành cho một đàn chị lớn hơn mình gần mười tuổi như thế không phù hợp.
"Hiếm có người nào trong giới hạnh phúc lâu đến vậy, em thấy anh có vẻ thương chị lắm."
Quỳnh nói để xua tan đi không khí lạ lẫm lúc này, cô thấy anh ấy có vẻ thương chị thật, hai người ở bên cạnh nhau uyên ương quấn quít, mặc dù thái độ của chị lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng nhìn chung với anh trông rất xứng đôi. Có lẽ đó là tình yêu thật sự, một người lạnh nhạt tùy hứng, một người thì dịu dàng chăm sóc, bù trừ lẫn nhau để đi đến tận ngày hôm nay.
"Hạnh phúc hay không là do bản thân họ tự chọn."
Nghe được câu này, Quỳnh nghĩ là do chị ấy muốn nói rằng chị đã chọn đúng người rồi, cho nên hạnh phúc hay không là do bản thân chọn đúng hay không.
Mùi hương nước hoa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hen-uoc/222845/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.