Chị đi thẳng một mạch về phòng mình và không đi đâu suốt cả một buổi tối, cô cũng không thể nào vào phòng của khách được cho nên đành phải nhìn chị qua camera giám sát, cô thấy chị Kyoko và An đi vào trong phòng chị chơi, chơi một lúc rồi lại đi ra, cùng nhau đi dạo biển đêm.
Hai người họ nói gì đó có vẻ rất nghiêm túc, lúc Kyoko bỏ đi về phòng trước, cô còn thấy An khóc một trận ra hồn. Hình như cô biết chút chuyện gì đó của họ rồi, chuyện này còn éo le hơn cô nghĩ.
Buổi trưa hôm đó An có hẹn gặp cô ở phòng làm việc của cô, khi cô nhìn cô bé, chỉ thấy trong đôi mắt tinh ranh kia lặng đi, không còn nét tinh nghịch như mọi ngày nữa. Thư ký của cô mang vào phòng một ly trà, em ấy cầm ly trà ấp trong bàn tay mình, cảm ơn một tiếng.
Đợi đến khi trong phòng không còn ai nữa, An mới nhấp một ngụm trà uống, không khí trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng của máy lạnh.
"Em tìm chị có gì không?"
An gật đầu: "Có chuyện mới tìm chị, nhưng chuyện này là chuyện tốt, không phải chuyện xấu."
"Em nói thử đi."
"Em biết chị còn yêu mẹ em mà, đúng không?"
Quỳnh hơi cười, đúng thật là như vậy, chưa bao giờ cô hết yêu cả. Nhưng người kia là người cần giúp, thiết nghĩ cô cũng không cần xuống nước trước.
"Tối qua em thấy mẹ hình như ghen đó, về tới phòng còn khó chịu lắm."
Nghe những từ này khiến Quỳnh vui như mở cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hen-uoc/1102973/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.