Phòng để các thiết bị camera của khách sạn nằm ở tầng sáu, chung tầng với các nhân viên quản lí khách sạn, nơi này trang bị đầy đủ các camera quanh khách sạn, màn hình nhỏ hiển thị lên cũng phải hàng trăm cái, từ thang máy, các tầng lầu cho đến khu vực sảnh, khu vực bể bơi, khu vực bãi biển, đảm bảo cho các du khách được nghỉ ngơi trong điều kiện an toàn nhất. Quỳnh ngồi ở ghế xoay, chăm chú nhìn màn hình nhỏ bên góc tay trái, hệt như nếu cô mà nhìn ít đi một chút thì căn phòng ấy sẽ biến mất.
Nhân viên trực camera nói với cô đã nửa tiếng rồi kể từ khi hai người ấy về phòng, Quỳnh gật gù, ngã người ngồi tựa vào ghế xoay ngắm nhìn màn hình kia. Bề ngoài thì thư thả nhưng bên trong nàng chẳng được bình yên như thế, trước giờ bên cạnh Kha có một người chuyên chụp ảnh cũng không phải chuyện kì lạ, nhưng ngày hôm nay được chứng kiến hai người họ trong khoảng cách gần, lần đầu tiên Quỳnh có cảm giác giữa hai người họ có gì đó kì lạ.
Cô biết thừa rằng mình không có tư cách để xen vào đời tư của chị ấy, nhưng mà... cô cảm thấy rất buồn vì chị ấy đã mở lòng và vượt qua rồi. Còn cô, từng giờ từng khắc đều sống trong nhung nhớ và hối hận.
Bây giờ đã hơn một năm ngày ba cô mất, còn nhớ ngày hôm đó là một ngày khó khăn với Quỳnh, cô phải mạnh mẽ trấn an mẹ, lo tươm tấp mọi chuyện trên dưới mà không được phép để bản thân mình gục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hen-uoc/1102956/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.