"Cậu nhớ không? Hồi xưa tụi mình ăn ở đây suốt." 
Kha phì cười: "Đương nhiên! Cô bảy còn nhớ hai đứa mình mà." 
Ngày nàng bắt đầu đóng phim, khi nàng được đưa vào danh sách đề cử, cô bảy còn bỏ ra hẳn mấy trăm ngàn nhờ người nạp tiền điện thoại dùm để nhắn tin bầu chọn, thậm chí người đi ăn cũng bị cô bảy dụ dỗ nhắn tin bầu chọn cho nàng. Nếu nói nàng không nhớ nơi này thì nàng quả là một người ăn cháo đá bát. 
Nhất là khi trước cửa quán còn có hình của nàng, gương mặt lúc đó vẫn còn non chẹt chụp cùng cô bảy được cô bảy đi in to ra rồi đặt trước hàng bánh ướt của mình. Từ lúc hàng bánh ướt còn nhỏ, nàng vẫn còn chưa nổi tiếng lắm cho đến khi cô bảy mua được mặt bằng ở đó, hình ảnh của nàng vẫn còn chễm chệ trước cửa quán. 
"Hôm nay cậu bao mình nha, mình không mang theo tiền mặt đâu." 
San buông bàn tay đang nắm tay nàng ra, nàng cảm thấy cậu ấy thật lạ nhưng chẳng biết lạ ở chỗ nào, chẳng nói rõ được. 
Cô bảy thấy hai người từ đằng xa, mặc dù bây giờ cô bảy đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa nhưng vẫn cà nhắc cà nhắc ra chỗ hai người, Kha thấy vậy bèn chạy lại gần cô để cô khỏi phải đi xa. Còn nghe giọng cô bảy trầm trồ bảo: "Hèn gì tối qua cô nhớ hai đứa quá chừng, thì ra là hôm nay hai đứa qua ăn." 
"Dạ." 
Nàng cười đến tít mắt, hệt như hiện tại cô bảy là cô bảy của trước đây, nàng và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hen-uoc/1102940/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.