Chương trước
Chương sau
Hôm đó là ngày 17 tháng 12, ngày thứ hai cô đến khu phát triển chờ Hạ Tân Lương. Quả nhiên, anh lại cố ý hướng suy nghĩ của cô về phía Hạ Tân Lương. Trong lòng Nguyễn Chân Chân bừng tỉnh, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ bối rối. “Không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả.” Cô chậm rãi lắc đầu, đột nhiên kêu lên, “Tôi nhớ ra rồi!”

Đôi mắt anh rõ ràng sáng lên, truy hỏi: “Nhớ cái gì?”

“Tối hôm đó anh từ Bắc Lăng đến, chúng ta gặp nhau ăn cơm, suýt chút nữa thì cạch mặt.” Cô trả lời, lập tức nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, “Sau khi rời đi, tôi đến nhà Tô Văn, còn anh thì sao? Cao Tuấn, anh đi đâu và làm gì vậy?”

Cao Tuấn không ngờ cô lại hoài nghi mình, có chút dở khóc dở cười: “Chân Chân, cô hoài nghi tôi?”

Cô cũng không nhịn được bật cười, giơ tay vỗ nhẹ trán, cười nói: “Thật sự ngốc rồi, hoài nghi ai cũng không nên hoài nghi anh. Bỏ đi, tạm thời đừng nghĩ những chuyện này, xử lý chuyện của Thẩm Nam Thu trước.”

Thẩm Nam Thu đã ở trong Cục công an hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đi ra.

Nguyễn Chân Chân giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Lâu hơn lúc cảnh sát hỏi tôi, có thể thấy cô ta liên lạc với Lục Dương nhiều hơn tôi.”

Cao Tuấn nhìn ra khỏi xe, chậm rãi nói: “Có lẽ còn có chuyện khác.”

Cô khó hiểu: “Còn chuyện gì nữa?”

“Cô có nghe chuyện Trương Minh Hạo, cựu chủ tịch ngân hàng Nam Châu nhảy sông tự tử chưa?” Anh hỏi.

Trương Minh Hạo nhảy sông tự sát, Hứa Du Ninh chết trong vụ tai nạn xe hơi, còn Lục Dương bị giết vào nửa đêm… Tô Văn đã nói với cô việc này vài ngày trước, ngân hàng Nam Châu có ba người chết chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, mọi người đều đồn đại là do cựu chủ tịch Phương Kiến Thiết sửa cổng nên đã phá hủy phong thủy.

Nguyễn Chân Chân gật đầu đáp: “Có nghe qua.”

“Trương Minh Hạo vừa nhậm chức chủ tịch ngân hàng Nam Châu, đang xắn tay áo lên định điều tra kỹ các khoản nợ xấu, thì đột nhiên tự tử vì trầm cảm.” Cao Tuấn cười cười, trên môi có chút giễu cợt, “Cái chết đến thật đúng lúc, không biết có bao nhiêu người thở phào trước cái chết của anh ta, đặc biệt là cựu chủ tịch Phương Kiến Thiết. Nhưng cảnh sát cũng không ngốc, vẫn chậm chạp chưa đưa ra kết luận cho cái chết của Trương Minh Hạo, với tư cách là một trong những tình nhân của Phương Kiến Thiết, Thẩm Nam Thu bị cảnh sát hỏi nhiều hơn cũng đúng thôi.”

Nguyễn Chân Chân nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ nhìn anh: “Nếu như Trương Minh Hạo bị ông ta giết sau đó ngụy trang thành tự sát, vậy thì Hứa Du Ninh…”

Cao Tuấn khẽ nói tiếp: “Cũng không phải không có khả năng, vụ tai nạn xe đó không phải là ngoài ý muốn, không phải là tự sát, mà là… một vụ giết người.”

Nguyễn Chân Chân bất giác rùng mình.

Nhưng nếu là một vụ giết người, vậy lịch sử tìm kiếm trên máy tính thì sao? Chẳng lẽ Hứa Du Ninh tìm kiếm thuốc hạ đường huyết chuẩn bị tự tử, nhưng vô tình sống sót vì được cấp cứu kịp thời, sau đó có người giết hại anh, ngụy trang thành một vụ tai nạn xe hơi?

Thế tại sao người lẻn vào nhà cô lại cố ý xóa lịch sử tìm kiếm của máy tính?

Còn nữa, người đàn ông trước mặt giả danh Cao Tuấn rồi tiếp cận cô, Đàm Thâm này lai lịch bí ẩn, tại sao anh ta lại đến đây? Anh ta có quan hệ gì với Hạ Tân Lương? Tại sao lại dẫn dắt cô đi điều tra Hạ Tân Lương hết lần này đến lần khác?

Trong lòng Nguyễn Chân Chân tràn đầy nghi vấn, giống như mây đen che phủ bầu trời, khiến cô không thể nhìn thấy ánh sáng trước mắt.

“Ra rồi.” Cao Tuấn đột nhiên nói.

Cách đó không xa, Thẩm Nam Thu quấn chặt áo khoác, đeo kính râm, nhanh chóng bước ra khỏi Cục công an, đi thẳng đến xe của mình. Cô không lập tức rời đi, mà vẫn ngồi trong xe, hình như đang gọi điện thoại, ba năm phút sau mới lái xe rời đi.

Cao Tuấn bình tĩnh lái xe đuổi theo, lại hỏi Nguyễn Chân Chân: “Thật sự nghĩ kỹ rồi? Trực tiếp ngả bài với Thẩm Nam Thu?”

Vốn dĩ cô đến đây tìm Thẩm Nam Thu nói thẳng, nhưng không ngờ lại xảy ra sự việc ở Cục công an, dường như Thẩm Nam Thu và Lục Dương có dính líu với nhau. Nguyễn Chân Chân nghĩ nghĩ, vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu, đáp: “Trực tiếp ngả bài.”

Cao Tuấn chẳng nói gì nữa, chạy theo cả một đoạn đường, không xa cũng không gần, cho đến khi Thẩm Nam Thu lái xe vào bãi đỗ xe dưới tòa văn phòng công ty, lúc này mới tăng tốc đuổi kịp, chặn ở sau xe cô ta, sau đó dừng lại.

Thẩm Nam Thu xuống xe đi đến sau xe, thấy vậy bất giác sửng sốt. Nguyễn Chân Chân đã nhanh chóng xuống xe, tiến lên vài bước chặn đường lui của cô ta, trầm giọng nói: “Xin chào Thẩm Nam Thu, làm phiền cô vài phút, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi.”

Thẩm Nam Thu nhìn Cao Tuấn đeo kính râm ngồi trong xe, lại quay đầu nhìn Nguyễn Chân Chân, trên mặt có chút lo lắng tức giận, miệng hùm gan sứa quát hỏi: “Các người muốn làm gì?”

“Muốn nói chuyện với cô một lát.” Nguyễn Chân Chân trả lời.

Thẩm Nam Thu lùi lại hai bước, làm tư thế phòng bị: “Tôi không có gì để nói với cô cả. Tôi khuyên các người dùng đầu óc một chút, đừng làm chuyện ngu ngốc.” Cô ta nắm chặt điện thoại trong tay, lại lạnh giọng uy hiếp, “Nếu cô không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát đi.” Nguyễn Chân Chân khẽ cười, thậm chí còn đưa ra đề nghị, “Tốt nhất là trực tiếp gọi điện cho cảnh sát Trần Kính Ngôn của đội cảnh sát hình sự, chúng ta có thể trò chuyện nghiêm túc về vụ án của Lục Dương.”

Vẻ mặt Thẩm Nam Thu rõ ràng cứng lại: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”

“Cô hiểu.” Nguyễn Chân Chân đút tay vào túi áo khoác, điềm tĩnh nói, “Thẩm Nam Thu, cô hiểu tất cả. Cô biết tôi là ai, càng biết tôi đến tìm cô làm gì.”

Cao Tuấn cũng hạ cửa sổ xuống, nói: “Thay vì đứng đây lãng phí thời gian, chi bằng chúng ta hãy tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện. Lên xe đi, cô Thẩm, cô không cần phải sợ, trong một xã hội pháp trị, chúng tôi sẽ không, cũng không dám làm gì cô.”

“Nếu tôi không lên xe thì sao?” Thẩm Nam Thu lạnh giọng hỏi.

“Được thôi.” Cao Tuấn khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp, “Vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục dây dưa ở đây. Tất nhiên, cô có thể trực tiếp báo cảnh sát, hoặc lớn tiếng kêu cứu để bảo vệ lại đây, nếu như cô không sợ sự việc này sẽ truyền đến tai Phương Kiến Thiết.”

Quả nhiên lời này rất có uy lực, sắc mặt của Thẩm Nam Thu khó coi, đứng đó do dự một lát, bước nhanh đến xe Cao Tuấn, mở cửa xe ngồi vào. Nguyễn Chân Chân cũng theo lên xe, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Thẩm Nam Thu ở ghế sau lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”

Rõ ràng đang hỏi Cao Tuấn.

Cao Tuấn vừa lái xe vừa trả lời: “Bạn của Chân Chân.”

“Bạn?” Thẩm Nam Thu nghe vậy cười nhạo, ánh mắt đảo qua Cao Tuấn và Nguyễn Chân Chân, trên mặt lộ ra vài phần giễu cợt, trào phúng, “Bạn bè gì? Tay nắm tay đi dạo khuôn viên trường Hằng Châu, còn gây rối trước mộ của người khác?”

Cô ta mỉa mai như vậy, rõ ràng đã xem đoạn video trên mạng, theo dõi tin tức của Nguyễn Chân Chân. Dường như Cao Tuấn không ngạc nhiên, vô thức nhìn Nguyễn Chân Chân bên cạnh, sau đó mới giương mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nam Thu, cười nhẹ nói: “Cảm ơn vì đã không gọi tôi là gian phu.”

Thẩm Nam Thu cười lạnh hai tiếng, vẻ khinh thường hiện rõ.

Nguyễn Chân Chân vẫn luôn im lặng, lúc này mới quay người lại nhìn Thẩm Nam Thu. Cô ấy có một mái tóc dài và dày, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, là kiểu người khi đi trên đường, nam nữ già trẻ đều không nhịn được nhìn thêm hai lần.

Đây là một người phụ nữ được thời gian ưu ái.

Cô đang quan sát Thẩm Nam Thu, mà Thẩm Nam Thu cũng đang lặng lẽ dò xét cô. Một lúc sau, vẫn là Thẩm Nam Thu phá vỡ sự im lặng giữa hai người trước. “Nguyễn Chân Chân, tôi đã tưởng tượng ra vô số lần hai ta gặp nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này.”

“Cô nghĩ đến tình huống nào?” Nguyễn Chân Chân hỏi.

Thẩm Nam Thu kéo khóe miệng, mỉm cười kỳ lạ, nhưng không có trả lời.

Chiếc xe đã ra khỏi tầng hầm, ánh sáng lập tức tràn đầy, cô ta quay đầu liếc nhìn bên ngoài xe, dặn dò Cao Tuấn: “Đi dọc theo bờ sông, tùy tiện tìm một chỗ để đậu xe phía trước.” Nói xong, lại nhìn Nguyễn Chân Chân, “Nói chuyện ở đâu cũng vậy phải không?”

Cao Tuấn và Nguyễn Chân Chân nhìn nhau một cái, lái xe ra bờ sông, dừng lại ở một công viên nhỏ. Hình như anh cố ý tránh hiềm nghi, cầm thuốc lá và bật lửa trong xe lên, xoay người định xuống xe, nhàn nhạt nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Thẩm Nam Thu ngẩng đầu nhìn camera hành trình trước xe, hơi cười lạnh, nói với Nguyễn Chân Chân: “Đừng, chúng ta đi dọc bờ sông đi.”

Cao Tuấn nghe vậy khựng lại, quay người nhìn Nguyễn Chân Chân, khẽ lắc lắc đầu với cô.

Nguyễn Chân Chân lại nhắm mắt làm ngơ, trả lời Thẩm Nam Thu: “Được thôi.”

Con sông này uốn lượn xuyên qua khu đô thị Nam Châu, để làm phong phú đời sống giải trí của người dân, chính phủ đã xây dựng nhiều công viên nhỏ dọc bờ sông, có một công viên cách đó không xa, cây hoa phủ đầy, xanh um tươi tốt, còn có một con đường ván gỗ men theo bờ sông, thu hút nhiều người dân đến đây tản bộ.

Hai người đi xuống bờ kè, đến con đường lát ván mới dừng lại, Thẩm Nam Thu quay người sang, không có ý tốt nhìn Nguyễn Chân Chân: “Cô muốn biết cái gì? Tại sao tiệm quần áo nữ Dora lại lưu số điện thoại Hứa Du Ninh? Ai đã mua chiếc váy đó? Hay là muốn hỏi… mối quan hệ giữa tôi và Hứa Du Ninh là gì?”

“Đều không phải.” Nguyễn Chân Chân đút tay vào túi, bình tĩnh nói, “Chuyện tôi muốn hỏi là, cô có biết Hứa Du Ninh đang bí mật kinh doanh cho vay không?”

Thẩm Nam Thu nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc: “Cô muốn hỏi chuyện này?”

“Ừ.” Nguyễn Chân Chân trả lời.

Thẩm Nam Thu lại hỏi: “Chỉ chuyện này thôi sao?”

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một lát rồi đáp: “Còn muốn hỏi cô có biết số tiền mà Hứa Du Ninh vay đã đi đâu không.”

Thẩm Nam Thu nhìn chằm chằm Nguyễn Chân Chân hồi lâu, đột nhiên bật cười, giống như vừa nghe được chuyện hài gì đó, quay đầu xuống sông cười không dứt, ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Một lúc sau, cô ta mới ngừng cười, quay người lạnh lùng nhìn Nguyễn Chân Chân: “Tôi có thể trả lời cả hai câu hỏi của cô. Tôi có nghe nói đến việc kinh doanh cho vay của Hứa Du Ninh, nhưng tôi không biết số tiền anh ấy vay đã đi đâu.”

Cô ta hơi nâng cằm, khiêu khích nhìn Nguyễn Chân Chân, như thể chắc chắn rằng cho dù cô ta nói thế nào, Nguyễn Chân Chân cũng không thể làm gì mình.

Nguyễn Chân Chân không hề bị chọc tức, vẫn bình tĩnh hòa nhã như trước: “Thẩm Nam Thu, tôi nhận được cuộc gọi từ tiệm quần áo nữ Dora vào ngày 7 tháng 12, kể từ hôm đó, tôi vẫn luôn muốn biết mối quan hệ giữa cô và Hứa Du Ninh là gì. Tôi luôn tự thuyết phục bản thân, rằng điều này là chẳng có ý nghĩa gì, cho dù hai người là tri kỷ hay là tình nhân, về mặt pháp lý, khoản nợ hàng chục triệu mà Hứa Du Ninh để lại sẽ chỉ rơi vào đầu tôi.”

Sắc mặt Thẩm Nam Thu trầm xuống, yên lặng lắng nghe.

Nguyễn Chân Chân lại nói: “Tôi biết Hứa Du Ninh từ năm mười lăm tuổi, đến khi anh ấy chết là vừa tròn mười bảy năm, trong khoảng thời gian này tôi chưa từng nợ anh ấy thứ gì. Còn cô, Thẩm Nam Thu, trước khi tôi nhận được cuộc gọi từ cửa hàng quần áo, tôi thậm chí còn chưa từng nghe đến tên của cô, chứ đừng nói đến việc có lỗi với cô. Vì vậy, cho dù cô cảm thấy oán hận và không cam lòng về mối quan hệ giữa hai người như thế nào, đều không thể trách tôi được, sự giáo dục mà cô nhận được chắc sẽ giúp cô hiểu rằng, trong ba người, tôi mới là người vô tội từ đầu đến cuối.”

“Vô tội?” Thẩm Nam Thu nhẹ giọng lặp lại, dường như đang đoán ý tứ của hai chữ này, “Nguyễn Chân Chân, cô cho rằng mình rất vô tội sao?”

“Vậy tôi đã làm gì sai?” Nguyễn Chân Chân hỏi ngược lại cô ta.

“Cô vô tội vì cô không biết gì!” Giọng nói của Thẩm Nam Thu đột nhiên vang vọng chói tai, ngũ quan xinh đẹp cũng hơi méo mó vì tức giận, “Cô vô tội vì anh ấy bảo vệ cô quá tốt, sự vô tội của cô dựa vào sự hy sinh của tôi suốt bao năm qua! Cô không làm gì cả, đương nhiên cô sẽ không làm sai điều gì! Cô hiểu cái gì? Hả? Cô nói cho tôi biết xem. Cô hiểu tham vọng của anh ấy không? Cô biết anh ấy đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi không? Cô không biết!”

Thẩm Nam Thu càng nói càng kích động, cảm xúc của cô ta dần dần mất kiểm soát: “Mười bảy năm, mười bảy năm dài thật đấy.” Cô ta cười giễu, vô thức đến gần Nguyễn Chân Chân, “Nhưng tôi cũng đã yêu anh ấy hơn mười năm! Từ trường học đến nơi làm việc, đều là tôi ở bên cạnh anh ấy, là tôi nhìn anh ấy đi từ hăng hái sục sôi đến trầm ổn thận trọng; cũng là tôi bán đứng chính mình, làm đá kê chân cho anh ấy. Cô thì sao? Nguyễn Chân Chân, cô Hứa, cô đã làm được gì cho anh ấy?”

Nguyễn Chân Chân không biết mình đã làm được gì cho Hứa Du Ninh, cô không thể trả lời câu hỏi của Thẩm Nam Thu. Cô cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng, khiến cô chẳng nói được một chữ. Không nên như thế này, ít nhất dự tính của cô không phải như thế này.

Cô không hiểu, tại sao Hứa Du Ninh đã chết rồi, cô và Thẩm Nam Thu còn ở đây tranh cãi những điều vô nghĩa này?

Nguyễn Chân Chân cố gắng kiềm chế bản thân, lạnh giọng quát lên: “Thẩm Nam Thu, xin cô bình tĩnh một chút.”

Có lẽ Thẩm Nam Thu cũng cảm thấy dáng vẻ này quá khó coi, chợt dừng lại, xoay người nhìn về phía dòng sông, cố gắng ổn định cảm xúc của mình.

Sau một lúc lâu, cô ta mới khôi phục lại sự lạnh nhạt, nói: “Cô vừa đề cập đến sự giáo dục tôi nhận được. Sự giáo dục tôi nhận được khiến tôi ẩn nhẫn hơn mười năm, cho dù oán hận không cam lòng đến đâu, tôi cũng chưa từng quấy rầy cuộc sống của cô, ngay cả sự việc ở cửa hàng quần áo cũng chỉ là ngoài ý muốn. Tôi đã tận lực rồi. Đúng như cô nói, cô không có lỗi với tôi, tương tự như vậy, tôi cũng không nợ cô cái gì. Cho nên, xin cô sau này đừng làm phiền tôi.”

Cô ta nói xong, xoay người đi lên bờ kè.

Nguyễn Chân Chân không gọi cô ta lại, chỉ giương mắt lẳng lặng nhìn, đột nhiên hỏi: “Lục Dương chết như thế nào, cô biết không?”

Thẩm Nam Thu dừng bước.

“Cậu ta chết trong bãi đậu xe tai nạn ở ngoại ô phía bắc, bị người ta cắt cổ trong xe của mình, máu văng tung tóe khắp xe.” Giọng điệu Nguyễn Chân Chân bình thản, không có chút dao động nào, “Mà trước đó, cậu ta vừa hỏi tôi Hứa Du Ninh vay bao nhiêu tiền, cất xe của anh ấy ở đâu.”

Cuối cùng Thẩm Nam Thu cũng chậm rãi quay người lại, từ trên nhìn xuống Nguyễn Chân Chân.

Nguyễn Chân Chân nói tiếp: “Chắc cô biết rõ hơn tôi, Lục Dương đến đó tìm cái gì, mà cái chết của cậu ta cũng cho thấy rằng, cậu ta không phải là người duy nhất tìm thứ đó, phải không?”

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Thẩm Nam Thu nhàn nhạt hỏi.

Nguyễn Chân Chân tiến lên vài bước, giương mắt quan sát cô ta, mím mím khóe môi, nói: “Tôi muốn nói: nếu sổ cái đang nằm trong tay cô, thì e rằng người tiếp theo bọn họ tìm là cô; nếu cô chỉ đang tìm kiếm sổ cái, hy vọng cô không trở thành Lục Dương tiếp theo.”

“Sổ cái?” Thẩm Nam Thu hỏi ngược lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, “Cô cho rằng bọn họ chỉ đang tìm sổ cái của Hứa Du Ninh thôi sao? Cuốn sổ cái hơn 10 triệu?”

Nguyễn Chân Chân vẫn đút tay vào túi áo khoác, hỏi ngược lại: “Không phải sao?”

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Cô ta hơi cụp mắt, ánh mắt có chút thương hại nhìn xuống, “Đoán chừng cũng chỉ có cô, tầm mắt hạn hẹp chỉ có thể nhìn thấy hơn 10 triệu đó.”

Nguyễn Chân Chân ung dung thản nhiên: “Không phải vì sổ cái, vậy bọn họ đang tìm cái gì?”

Thẩm Nam Thu từ trên cao quan sát cô, đột nhiên cười cười, giơ tay chỉ về phía bờ sông, nói: “Dọc theo con sông này đi về phía tây, gần cây cầu bắc qua sông cũng có một công viên, hai mươi ngày trước khi Du Ninh qua đời, Trương Minh Hạo, chủ tịch ngân hàng Nam Châu, đã nhảy xuống sông tự sát ở đó. Nguyễn Chân Chân, cô nói xem tại sao anh ta tự sát?”

Nguyễn Chân Chân nhìn chằm chằm cô, truy hỏi như ý cô ta: “Tại sao?”

“Ai biết được? Có lẽ cũng vì hơn 10 triệu đó của cô.” Cô ta châm biếm, nói xong thì phớt lờ Nguyễn Chân Chân, xoay người đi thẳng lên bậc thang. Khi đi ngang qua Cao Tuấn thì đột nhiên dừng lại, hỏi anh: “Xin hỏi một chút, kiểu phụ nữ như Nguyễn Chân Chân, anh thích điểm gì ở cô ta?”

Cao Tuấn trầm mặc, nhất thời không trả lời.

Thẩm Nam Thu nhếch khóe môi, tiếp tục hỏi: “Thích cô ta nấu ăn ngon, giặt đồ sạch? Hay thích cô ta dịu dàng tỉ mỉ, quan tâm chu đáo? Tìm một người bảo mẫu không được à?”

Cao Tuấn vẫn đứng dựa vào xe, có vẻ vô lại cười cười, hỏi ngược lại cô ta: “Đàn ông thích phụ nữ, cần có lý do gì sao?”

Cô ta hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Không cần sao?”. Bạn đang đọc 𝑡𝙧u𝘆ện 𝑡ại ( 𝑻RuM𝑻 R𝐔𝘠E𝗡.Vn )

Chiếc kính râm che khuất đôi mắt anh, khiến người ta không thể nhìn thấu lòng anh, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra vài phần khinh thường. “Nếu một người đàn ông cần tìm đầy đủ lý do để thích cô, thì chắc chắn anh ta không chân thành. Thích là thích, xuất phát từ trái tim, chẳng có bất kỳ lý do gì, tất cả lý do đều là viện cớ cho bản thân, hiểu không? Cô Thẩm.”

Cô không hiểu, nếu cô có thể hiểu, thì sẽ không rơi vào kết cục này. Thẩm Nam Thu đi ngang qua anh, giơ tay bắt một chiếc taxi bên đường, lên xe rời đi.

Cao Tuấn quay người lại, lẳng lặng nhìn Nguyễn Chân Chân đang bước đi trên bậc đá. Lúc này mặt trời đang sáng rực, ánh nắng xuân phản chiếu lên mặt sông lấp lánh phía sau cô, khiến cả thế giới trở nên mơ hồ, mang đến cho người ta cảm giác không thực, giống như cô ở trước mặt. Công bằng mà nói, cô ấy không quá đẹp, ngũ quan tinh xảo nhưng không đủ diễm lệ, ngoại trừ chiếc mũi cực đẹp, vừa cao thẳng vừa xinh xắn, khiến tổng thể khuôn mặt rất sống động.

Khác với vẻ đẹp rạng ngời của Thẩm Nam Thu, vẻ đẹp của cô ấy nhẹ nhàng lại êm dịu, khiến người ta bất tri bất giác rơi vào trong đó, tâm sinh hạnh phúc, đây là một loại vẻ đẹp không gây khó chịu.

Anh mãi nhìn, đột nhiên hiểu được lựa chọn của Hứa Du Ninh.

Mặc dù đang đeo kính râm, nhưng vẻ mặt ngẩn ngơ đã bán đứng nội tâm của anh, Nguyễn Chân Chân nhìn vào trong mắt, mơ hồ nắm bắt được gì đó. Cô vô thức cụp mắt xuống, không vội vàng bước lên cầu thang, đi đến bên cạnh anh, lúc này mới ngẩng mặt nhìn anh, nói: “Hình như tôi là một kẻ đại ác, ngồi mát ăn bát vàng, chiếm lấy vị trí bà Hứa, nhưng lại không hiểu chồng mình một chút nào. Mà hồng nhan tri kỷ của anh ấy đã hy sinh bản thân, không oán không hận, yêu anh ấy nhưng lại tuân thủ giới hạn đạo đức…”

Anh cười nhạt, ngắt lời cô: “Giữa những người trưởng thành, làm gì có chuyện hy sinh nhiều như vậy, lại không oán không hận? Chẳng qua là cân nhắc lợi hại, có cực khổ cũng chịu thôi.”

“Có phải là tôi thua nặng lắm không?” Cô lại hỏi.

Anh rủ mắt nhìn cô, đột nhiên giơ tay sờ sờ tóc cô, nhẹ giọng nói: “Cô thắng rồi.”

Hành động thân mật như vậy khiến cô cực kỳ khó chịu, vô thức nghiêng đầu né tránh, mà anh tựa hồ cũng mất tự nhiên, nhanh chóng rút tay về, hơi luống cuống lấy một điếu thuốc trong túi ra, đặt lên miệng mới nhớ ra cô đang ở bên cạnh, vội vàng lấy nó xuống, tiện tay vo tròn ném vào thùng rác ở phía xa.

“Thẩm Nam Thu nhắc đến Trương Minh Hạo à?” Anh đột nhiên hỏi.

Nguyễn Chân Chân nghe vậy kinh ngạc, vừa nãy cô và Thẩm Nam Thu đứng bên bờ sông, cách anh khá xa, không ngờ thính lực của anh lại tốt như vậy, có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ. Thấy cô phản ứng như vậy, anh cười cười, giải thích: “Tôi thấy Thẩm Nam Thu chỉ về phía tây, liền đoán là có thể liên quan đến Trương Minh Hạo.”

Nguyễn Chân Chân do dự một lát, nửa thật nửa giả trả lời: “Nhắc một câu đến Trương Minh Hạo, cô ta nói tôi không hiểu Hứa Du Ninh, chỉ biết ngồi không hưởng lộc, Hứa Du Ninh sống cùng tôi, cho dù không bị tai nạn chết, sớm muộn gì cũng sẽ trầm cảm, giống như Trương Minh Hạo đã nhảy sông tự sát.”

Cao Tuấn không sinh nghi, dường như có chút thất vọng: “Nghe đồn là Trương Minh Hạo bị Phương Kiến Thiết hại, cô ta đi theo Phương Kiến Thiết, không thể không nghe thấy tin đồn. Người phụ nữ này rất xảo quyệt.”

Nguyễn Chân Chân không quan tâm, thậm chí còn nói giúp cho Thẩm Nam Thu: “Cô ta nói dối tôi cũng là chuyện bình thường.”

Nhưng Cao Tuấn lại cười cười, nói: “Thấy cô ta không chịu nói chuyện trong xe, tôi còn tưởng rằng cô ta có thể nói thật vài câu.”

Thẩm Nam Thu không chịu nói chuyện trong xe, đương nhiên là vì sợ camera hành trình trong xe sẽ ghi lại nội dung cuộc trò chuyện. Nguyễn Chân Chân đút tay vào túi, vô thức siết chặt chiếc bút ghi âm trong tay, cô giương mắt nhìn Cao Tuấn, hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Anh yên lặng nhìn nhìn cô, lại nói: “Chúng ta trở về trước đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.