Khi Cao Tuấn gọi điện tới, Nguyễn Chân Chân vẫn còn nấp trong xe, đang chuẩn bị rời khỏi rồi đi ăn tối. Thời tiết càng ngày càng lạnh, để tránh bị phát hiện trong xe có người, ngay cả điều hoà cô cũng không dám bật, tuy đã mặc áo khoác lông dày, nhưng vẫn lạnh thấu xương, giọng run run “A lô” một tiếng, đôi môi mấp máy hồi lâu mới phát ra âm thanh.
Cao Tuấn nhạy bén nhận ra sự khác thường: “Cô sao vậy?”
“Không sao, bị cóng thôi.” Nguyễn Chân Chân trả lời, dừng một chút, lại giải thích, “Tôi đang canh chừng Hạ Tân Lương ở khu phát triển.”
Cao Tuấn trầm mặc một lúc, nói: “Tôi vừa đến Nam Châu, cô đừng canh ở đó nữa, quay về đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Anh hẹn gặp ở một quán ăn, ngược lại rất đúng ý Nguyễn Chân Chân, vừa vào cửa liền kêu phục vụ nấu cho cô một bát canh gừng trước. Khí sắc Cao Tuấn đã tốt hơn lần trước một chút, nhưng vẫn gầy gò. Anh ngước mắt nhìn cô, mặt mày lộ ra sự sắc bén: “Cô canh chừng ở đó cả một ngày à?”
Nguyễn Chân Chân giơ hai ngón tay ra hiệu: “Hai ngày.”
Anh khẽ nhướng mày, liếc nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng kéo khóe môi, giễu cợt nói: “Vậy mà chưa chết cóng, cũng hiếm thấy.”
“Hả?” Nguyễn Chân Chân ngẩn người, sau đó mới ý thức được anh đang nói đùa mình, nhất thời không thích ứng kịp, hơi xấu hổ cười cười, chuyển chủ đề hỏi, “Anh đến khi nào thế? Sao lần nào gặp anh cũng ngay lúc ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hen-ma-den/2747355/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.