Lục Hoài Thâm nhướng mày, bình thản buông di động, chưa từng chú ý tới Hạ Tông Minh, nhưng nét mặt kia rõ ràng là rất tự đắc.
Hạ Tông Minh cười lắc đầu, khoan thai thở dài trêu chọc: "Thua rồi thua rồi..."
Ban nãy Hoa Thanh đi nói chuyện với Lục Trọng, không để ý tình hình lúc trước, chợt nghe thấy Hạ Tông Minh nói vậy, cười hỏi: "Thua cái gì?"
"Có người giống anh, thua phụ nữ."
Hoa Thanh cười mà không nói.
Hạ Tông Minh lại nói với Lục Hoài Thâm: "Lần trước cậu nửa đêm quẫy nhiễu tôi tỉnh mộng, bảo tôi thay vị kia nhà cậu giải quyết chuyện phiền toái, không định bảo cô ấy tự mình ra mặt nói tiếng cảm ơn à? Tôi thì định bảo cô ấy nói cảm ơn tôi đấy."
"Ông đủ thể diện chắc?" Lục Hoài Thâm nói, "Đừng quên hồi trước ông từng lấy điện thoại của tôi làm chuyện tốt gì, vừa hay hai cái triệt tiêu lẫn nhau, tôi không so đo với ông nữa."
Hạ Tông Minh mắng một câu thô tục, "Cái thằng Bùi Thiệu miệng rộng này."
Khi đó anh ta dùng di động của Lục Hoài Thâm pha trò cùng em trai Giang Nhược, sau lại tìm Bùi Thiệu đòi mật khẩu di động Lục Hoài Thâm để xóa bỏ lịch sử trò chuyện, anh ta năm lần bảy lượt dặn dò Bùi Thiệu không được phép kể với Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm: "Lại không phải ông phát lương cho cậu ta, không có nghĩa vụ giữ bí mật thay ông."
Hạ Tông Minh ngồi xoay người, vuốt tóc tỉ mỉ: "Cho dù như vậy, việc nào ra việc đó, chuyện kia của cậu với chuyện cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/361009/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.