Lần này Vương Chiêu thành công khơi ra một trận pháo rền từ bà Lâm mẹ mình: "Chị thì hay rồi? Tiểu Giang người ta 23 tuổi đã kết hôn, chị tận 25 mà ngay cả một người bạn trai cũng không có..."
Giang Nhược lúc này không dám đổ thêm dầu vào lửa nói thật ra mình 21 là kết hôn rồi.
Bà Lâm bỗng nhiên ngừng việc trong tay, quăng ánh mắt sang chỗ con gái, nói thương lượng: "Ấy, bằng không thì chị đi gặp thử thằng nhóc kia xem?"
Vương Chiêu đã sớm bày tỏ thái độ, trước năm hai mươi tám tuổi đừng có giới thiệu xem mắt cho cô ấy, nếu không sẽ trở mặt. Chứ không thì bà Lâm đã lên lịch trình chuyện xem mắt cho cô ấy từ lâu rồi.
Chủ yếu là cô ấy không tin tưởng ánh mắt mẹ mình, đối tượng xem mắt phần lớn đều là người khác giới thiệu, còn chưa nói đến người đàn ông ưu tú như thế, bên cạnh sẽ chẳng thiếu phụ nữ, nếu thực sự có còn chăng nữa, đàn ông có điều kiện tốt vậy, vì sao người ta không vơ về nhà mình, trái lại muốn giới thiệu cho bạn chứ?
Đều là con người, đều tôn thờ đạo lý nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Vương Chiêu chép miệng: "Gặp thử cái gì mà gặp thử, đàn ông 26 tuổi, non như cọng giá."
Bà Lâm ô một tiếng: "Có là đã không tệ rồi, chị còn đòi chọn tuổi người ta? Lớn hơn chị một tuổi thì không được chỗ nào? 26 còn bảo trẻ, vậy chị muốn bao nhiêu tuổi tuổi? Bắp cải già bảy tám chục tuổi chắc?"
Vương Chiêu vê một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360993/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.