"Thế nên cô cho rằng tôi là người phụ nữ anh ấy nuôi bên ngoài?"
"Ấy?" Vương Chiêu không kìm lòng nổi hơi dựa về phía sau, có phần muốn phủi sạch quan hệ với lời nói của Giang Nhược.
Không đợi cô ấy nói gì khác nữa, Giang Nhược lẽo đẽo hỏi ngược lại: "Ngoại tình, yêu đương bí mật, hay đơn thuần là bạn gái kiểu cầm tiền tiếp khách?"
Vương Chiêu vội xua tay, liên tục buột miệng nói ra: "Tôi không phải thế cô đừng nói linh tinh!"
Giang Nhược không đổi sắc mặt nhìn dáng vẻ cô ấy chối đây đẩy, nhìn tới mức da đầu Vương Chiêu rịn mồ hôi, đành đầu hàng, tự chứng minh: "Tôi thừa nhận tôi có đoán lung tung, nhưng đây không phải là chuyện thường tình à."
Suy đoán của cô ấy đương nhiên là có căn cứ.
Ban đầu lúc dì út của Giang Nhược xuất viện, cô ấy từng đến thăm nhà Giang Nhược, đấy chỉ là một gia đình bình thường giản dị.
Bố mẹ Giang Nhược mất sớm, sống cùng nhà dì út, còn có ông nội nằm viện dài ngày, gánh nặng gia đình rất lớn. Nếu Giang Nhược đã kết hôn với Lục Hoài Thâm thì cô ấy cần gì phải ra ngoài làm việc?
So với giá trị con người Lục Hoài Thâm, tiền lương của Giang Nhược quá bình thường, hơn nữa còn mệt chết đi sống lại, chẳng có điểm nào giống tác phong của Lục phu nhân?
"Đã lấy về nhà họ Lục, ngày ngày không sống cuộc sống xa hoa dâm dật, còn đến làm việc khổ sai? Tiền lương một tháng chẳng đủ giàu mà mua một cái túi giá tầm trung."
Vương Chiêu đã tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360975/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.