bảo em
trong một sớm một chiều liền thay đổi được suy nghĩ ban đầu
Giang Nhược nghiêng đầu, hơi vểnh lông mi nhìn sang anh ấy: "Làm sao, nhà tư bản coi thường tầng lớp lao động chúng tôi à?"
Trước mắt tiền lương cộng thêm tiền thưởng mỗi tháng như này, so lên không đủ nhưng so xuống có thừa, nếu dựa theo thói quen tiêu dùng của cô ấy vài năm trước thì nuôi một mình cô ấy cũng không đủ.
Nhưng dẫu sao con người cũng là động vật thích ứng thời thế, sắp xếp hợp lí các khoản chi, nuôi một nhà ba người không thành vấn đề, chỉ là quả thực không để dành được tiền.
Số tiền trước kia Lục Hoài Thâm đưa cho cô ấy, sau khi Kiều Huệ xuất viện, cô ấy đã dùng hết cho ông nội, hai tháng trước ông cụ bệnh nguy kịch một lần, sau khi tình hình ổn định, chi phí nằm viện cũng không tính là quá lớn, gia đình chẳng xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng chẳng động đến món tiền kia.
Có điều hiện tại ông cụ không thể cách li thiết bị y tế, ngày ngày đều phải nằm viện, tiền dùng để thuốc thang còn dư lại cũng ngày một ít đi, nếu lại thêm một trận bệnh nặng, chi phí cần thiết kế tiếp sẽ tăng thêm, tiền đó cũng tiêu tốn không ít.
Đợi hoàn thành giao nhận cổ phần, cô ấy sẽ nắm giữ 10% cổ phần Giang thị, nếu nửa chừng không có xảy ra bất trắc thì về sau không cần lo lắng vấn đề kinh tế nữa.
Giang Nhược mở cửa xe, "Bất kể tiền nhiều hay ít, mọi người đều phải tự dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360973/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.