Giang Nhược vẫn ở trong vòng ôm của anh ấy, khoảng cách nói là xa thì không xa, nhưng lại chẳng nói gì với nhau.
Sau khi cãi nhau to một trận đến mức không thể cứu vãn, thế mà gặp lại lại thân mật gấp gáp thế này, khó tránh khỏi làm người cảm thấy có chút xấu hổ.
Giang Nhược da mặt mỏng, kinh nghiệm ít, không lão luyện vững vàng bằng Lục Hoài Thâm, gặp bất cứ chuyện gì đều có thể ứng phó tự nhiên.
Đang lúc cô muốn lẳng lặng đẩy anh ấy ra, nhấc chân định lùi về sau, Lục Hoài Thâm kéo cô vào ngực, vùi đầu xuống cổ cô ấy, bình phục tâm tình.
Vì để phù hợp cho tiệc rượu đêm nay, Giang Nhược xịt nước hoa với thời gian lưu hương ngắn, có hương vị phụ nữ hùa theo thế tục, lại có sự sạch sẽ đơn giản một cách độc đáo, đến bây giờ chỉ còn hương cuối nhàn nhạt vấn vương, giống một quả cam trút bỏ vị chua, xen lẫn hương hoa êm dịu, thơm ngọt dịu dàng.
Giang Nhược cứ đứng cứng ngắc như vậy, cảm nhận được sự hăng hái của anh ấy từ từ cúi đầu, còn tay thì vẫn không thành thật lần mò dò dẫm trên người cô.
Lục Hoài Thâm để cô tì lên lan can cao cao, nhìn về nơi xa, rồi nhìn sang cô ấy, mở miệng: "Không có gì muốn nói muốn hỏi anh à?"
Giang Nhược ngẩn ra, lại suy nghĩ một chút, hỏi: "Ý anh là về cái gì?"
Lục Hoài Thâm: "Bất kì chuyện gì đều được. Điều anh nói em đã nghĩ kĩ chưa?"
Giang Nhược rũ mắt, bên môi có cung cười thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360962/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.