Giang Nhược vốn định hẹn vị luật sư kia vào buổi tối thứ sáu hoặc thứ bảy. Vị luật sư kia lưỡng lự một chút, nói: "Đêm nay thì sao? Quyết định sớm một chút có thể mau chóng đi vào quy trình tiếp theo, thứ bảy tôi còn phải gặp một vị đương sự khác." Nói xong còn đổ thừa cho Lục Hoài Thâm, nói: "Lục tiên sinh nói cô rất vội." Giang Nhược đối với mấy người tính phí theo giờ, người dựa vào mồm miệng kiếm cơm này, cũng hết cách. Sau khi tan làm Giang Nhược liền đến văn phòng luật sư, đối phương xấp xỉ tuổi Lục Hoài Thâm, trong lời nói nghe có vẻ quan hệ với Lục Hoài Thâm cũng không tệ lắm, cái kiểu có chút quan hệ cá nhân. Giang Nhược vô tình nói một câu: "Trước đây chưa từng gặp anh." Nói xong thì phát hiện, mình không hiểu tí gì về cuộc sống của Lục Hoài Thâm, trong vòng bạn bè anh ấy có những ai, trước kia cô cũng chẳng tận tâm tìm hiểu, chỉ biết mỗi Hạ Tông Minh. Luật sư cười cười nói: "Trước đây tôi cũng chưa từng gặp cô, nhưng tôi đã thấy bản thỏa thuận tiền hôn nhân của cô và Lục tiên sinh." Giang Nhược đang muốn uống nước, tức khắc suýt thì không cầm vững cả cái cốc. Đối phương nhìn về phía văn kiện trên tay đang sắp xếp, cười một cái đầy thâm ý, nụ cười kia, làm Giang Nhược nhớ tới điều khoản nào đó trong thỏa thuận tiền hôn nhân, thoáng chốc cảm thấy mất hết thể diện. Giang Nhược ký tên xong vào hợp đồng hoàn trả và tặng cho rồi rời khỏi luật sư văn phòng, Giang Nhược đến nhà, trời đã chuyển về chiều, chạng vạng tối nổi lên cơn gió lớn, ánh mặt trời tối đi rất nhanh. Giang Nhược mới vừa bước chân trước vào tiểu khu, hạt mưa như hạt đậu đã nện xuống người. Giang Nhược chạy chậm vào khu chung cư, phát hiện cửa sắt chỗ gác cổng tòa nhà đã mở, cô bớt đi phiền toái, vứt thẻ cư dân vào túi, đi vào rồi thuận tay khóa cửa lại, nhấc chân lên tầng. Đi được vài bước, sau lưng cũng không có lạch cạch cửa sắt đóng lại, Giang Nhược thấy kỳ quái, quay đầu nhìn vội, phát hiện đã đóng rồi, cũng không để ý nữa, đi lên tầng. Hai hôm trước đèn cảm ứng âm thanh hành lang bị hỏng, quản lí vật tư mãi chẳng tới sửa, Giang Nhược giẫm thử giày cao gót lên bậc thang, đèn vẫn không sáng, cô ấy chỉ đành mở di động để soi. Vừa bước lên chiếu nghỉ ở tầng cô ấy đang ở thì chiếu đèn, phát hiện một bóng lưng đen sì đứng ở cửa nhà, Giang Nhược bị dọa sắp hồn bay phách lạc. Sau khi đối phương thấy ánh sáng, nghiêng người nhìn xuống vị trí dưới tầng cô đang đứng, chủ động chào hỏi một tiếng: "Xin hỏi tầng này có nhà họ Trương không?" Giang Nhược đứng ở tại chỗ, không đi lên nữa, cách người nọ mười mấy bậc thang, cô lắc đầu nói: "Không có." Trời tối gió lớn, người kia ăn mặc quái dị, đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ dí xuống rất thấp, hắn ta lại cúi đầu, che khuất hơn nửa khuôn mặt, nghiêng nghiêng với cô ấy, càng không nhìn rõ diện mạo. Giang Nhược sợ là bọn cướp, không dám dùng đèn điện thoại chiếu lên mặt hắn ta, nhưng cô ấy lén mở khóa di động, chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Khiếu. Người nọ lẩm bẩm tự nói: "Chẳng lẽ tôi tìm nhầm, rõ ràng là tòa số hai đơn nguyên số ba tầng 4 mà." Giang Nhược nói: "Có khả năng anh tìm nhầm thật, đây là tòa số ba đơn nguyên số hai." "Tôi đã bảo mà, gõ cửa gọi lão Trương, thế nào lại chẳng có ai đáp," người nọ vỗ một cái vào đầu, chỉ chỉ cửa chống trộm nhà Giang Nhược nói: "May còn chưa gõ nhà này." Người nọ nói, xoay người về phía Giang Nhược, mặt cũng đối diện cô ấy, cô thấy chóp mũi hắn ta rất cao, là một chiếc cằm râu ria, hắn ta ngừng lại một chút, bỗng nhiên giương khóe môi với cô ấy, bên ngoài vang lên một trận sấm rền, Giang Nhược sợ tới mức hét chói tai. ' Mũ lưỡi trai ' đi xuống dưới, Giang Nhược sợ hắn ta tới gần, nhìn đối phương như tự trấn định, nhưng không tự chủ được lui ra sau một bước, ngón tay mềm nhũn bấm bấm màn hình, gọi số Trình Khiếu. Lúc này Trình Khiếu nghe được tiếng thét chói tai đã mở cửa, lo lắng gọi một tiếng: "Chị?" "Ở đây!" Giang Nhược vội vàng trả lời nó. Người đàn ông đang đi xuống dưới cũng ngừng bước chân, sau đó tiếp tục đi xuống muốn rời đi, Giang Nhược đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích. Lúc người kia ngang qua cô ấy, khẽ nói câu: "Ngại quá, quấy rầy cô rồi." Giọng trầm trầm hút thuốc lâu năm, ý cười như có như không, làm cả người Giang Nhược tê dại lông tơ dựng đứng. Hắn ta mặc áo khoác lao động màu xanh lục mỏng lùng thùng, trên người có mùi thuốc lá rất nồng, mùi mồ hôi lẫn lộn, bị không khí oi nóng trước cơn mưa to sắp đến hun thành mùi ẩm thấp gay mũi. Trong lúc hít thở Giang Nhược vô tình ngửi được, không nhịn được phải nín thở, chờ hắn ta đi rồi, cô ấy chạy chậm vài ba bước trở về nhà. Trình Khiếu hỏi: "Người vừa nãy là ai." Giang Nhược một tay xách túi, một tay chống tủ giày đổi giày, "Không biết, rất kì lạ, còn hơi đáng sợ." Nói xong cô ấy lại quay đầu nhìn Trình Khiếu: "Nhớ khóa trái cửa." Trình Khiếu xoay khoá cửa nói: "Đang khóa đây." Kiều Huệ đang xem TV, hoàn toàn không biết mọi thứ bên ngoài, hỏi Giang Nhược vừa rồi kêu cái gì. Giang Nhược nói: "Không có gì, bị sét đánh giật mình." Kiều Huệ chê cười cô ấy: "Lớn từng ấy rồi, còn sợ sấm sét." Giang Nhược cười theo, rồi nhớ tới cái gì, vẻ tươi cười dần dần biến mất, cô ấy bước nhanh đến ban công nhỏ cạnh phòng bếp, ngó đầu ra nhìn. Dưới ánh đèn mờ nhạt bên cạnh vành đai xanh, gió mưa lất phất, nước mưa trong quầng sáng mịt mờ, giống những hạt bụi to rơi lả tả. Một bóng hình đi ra từ đơn nguyên chung cư, che mũ áo khoác lao động lên đầu, sải bước vào màn mưa. Cơn mưa rất to, bước chân anh ta rất dài, nhưng không đi vội. Đi chưa được mấy bước, hắn đứng yên, đột nhiên ngửa đầu nhìn lên, chỗ hắn ta nhìn chính là vị trí Giang Nhược hiện tại, như thể đã sớm biết cô ấy sẽ ở đó nhìn hướng đi của hắn. Giang Nhược giật mình, vội vàng lùi về. Qua một lát, cô ấy lại thử nhìn xuống thăm dò, người nọ đã đi xa, rẽ theo hướng cổng lớn mà đi, không đi về tòa số hai. Người này cử chỉ quỷ dị, có khả năng là bọn cướp tới tìm hiểu địa hình trước. Ngày hôm sau Giang Nhược liền mua camera gia dụng, bảo Trình Khiếu lắp đặt ở cửa lớn, sau đó lưu ý với bên quản lý vật tư có thấy thông báo kiểu mất trộm hoặc bị cướp không. Mấy ngày qua đi, trong lòng Giang Nhược vẫn vô cùng sợ hãi chuyện đêm đó, nhưng cũng không nơm nớp lo sợ bằng hai ngày đầu, nhất định phải về kịp trước khi trời tối. Tiệc khai trương khách sạn DS đúng hạn mà đến, Giang Nhược phải tham dự cùng Gisele. Hôm nay cô ấy không phải nhân vật chính, mặc một chiếc váy ống lộ vai cực kì khiêm tốn lại hợp quy củ, theo cạnh Gisele, giúp chị ta thu nhận đủ loại danh thiếp, hoặc là hàn huyên với người ta, hoặc khi Gisele không thoát thân được thì giúp giữ chân đối tượng có giá trị hợp tác nào đó. Châu Trí Nhã đang cùng làm việc giống cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau khi thì thầm vài câu bên tai Gisele, đã đến tìm Giang Nhược, hai người ghé vào một chỗ uống ly champagne. G nói chuyện cùng người ta xong, bảo Giang Nhược theo chị ta gặp một người, kết quả là dẫn cô ấy tới trước mặt Chung Thận, cùng trò chuyện với một vị lão tổng cạnh Chung Thận. G và Chung Thận đấu đá mấy năm, ở trong công ty không ai không biết không ai không hiểu, Giang Nhược liền đoán là G cướp khách hàng của Chung Thận, yên lặng chờ ở bên. Ai ngờ G nói: "Chung, trợ lý của tôi đi theo tôi rất chán, anh mới cô ấy nhảy một điệu thì sao?" Giang Nhược sửng sốt, tuy rằng biết hành động của chị ta là muốn xúi giục Chung Thận đi chỗ khác, nhưng vẫn có phần bài xích. Từ trước đến nay trừ người trong nhà thì khi giao du với phái nam, Giang Nhược đều sẽ giữ khoảng cách, thậm chí cô ấy còn chẳng có bạn nam nào quan hệ đặc biệt tốt, càng đừng nhắc đến Chung Thận, cô ấy có lòng cảnh giác với anh ta, mọi tình bạn có mục đích không rõ ràng, đều có thể coi như lòng mang ý đồ xấu. Chung Thận tuy không tính là muốn kết bạn với cô ấy, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc đã không màng quan hệ cấp trên cấp dưới, khăng khăng muốn đưa cô ấy về nhà, sau lại thông qua quyền hạn, giữ cô ấy lại DS, hơn nữa đổi luôn chức vụ của cô ấy. Đủ mọi thứ, tuy rằng không xem là muốn kết bạn, nhưng chắc chắn không phải không có mục đích. Trái lại Chung Thận cũng không câu nệ, giơ ngay tay mời Giang Nhược: "Trợ lý Giang, hân hạnh?" G đưa mắt ra hiệu Giang Nhược, Giang Nhược khẽ cắn răng rồi mới đưa tay ra. Trong nháy mắt Giang Nhược gần như hiểu rõ, vì sao mình không có bạn nam, kiểu tiếp xúc thân thể rất bình thường, hơn nữa ở trong phạm vi lễ nghi này, đều làm cô ấy cảm thấy cả người không quen. Giang Nhược nghĩ thầm, chẳng lẽ trong tiềm thức sớm định vị bản thân là phụ nữ đã kết hôn, vào lúc ở cùng với người khác giới ngoài chồng mình sẽ cực kì để ý hành vi của mình có vượt khuôn phép hay không? Mà chồng cô thì sao? Mất tích lâu lắm rồi, Giang Nhược cũng hoài nghi có phải anh ấy định định cư ở chỗ công tác nào đấy không. Đang nghĩ ngợi, Chung Thận đã đưa cô ấy vào sân nhảy. Trang phục Giang Nhược đêm nay thật sự không thích hợp khiêu vũ, tà váy quá hẹp, chân không thể bước dài, bước nhảy không theo kịp, hai ba bước đã loạng choạng, tiện thể lại giẫm một cái lên giày đối phương, cho dù Chung Thận đã nương theo cô ấy, thu hẹp bước chân cho phù hợp. Giang Nhược nói rất nhiều câu xin lỗi, ngẩng đầu nhìn anh ta, xấu hổ nói: "Hay là không nhảy nữa ạ? Uống chút rượu thì sao?" Tính tính Chung Thận vô cùng tốt, cho dù bị cô ấy giẫm đến mấy cái, tới giờ vẫn chẳng có một chút biểu cảm mất kiên nhẫn nào, ngược lại cười trêu chọc cô ấy: "Tửu lượng của cô được không? Nghe nói lần trước ở hội quán Thanh Lan cô chưa uống được vài chén rượu đã không xong rồi." Giang Nhược nói: "Bây giờ không phải lúc chúc rượu, thưởng rượu là được." "Vậy nếu tôi không muốn uống thì sao?" Chung Thận giơ một tay cô ấy, để cô ấy xoay một vòng, lại kéo cô ấy tới gần lần nữa, lòng bàn tay kề sát eo cô ấy. Giang Nhược xoay một vòng, hơi choáng, nhìn anh ta cũng không biết nói gì cho phải. Chung Thận cũng chẳng làm khó cô ấy, nói: "Tôi biết, cô chỉ là nghe lệnh làm việc, điệu nhảy này cô cũng không cam tâm tình nguyện." Giang Nhược ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt anh ta, vô cùng thành khẩn: "Tôi không phải thế." "Vừa rồi cô còn do dự không chịu đưa tay ra." Chung Thận vạch trần cô ấy không một chút lưu tình. Giang Nhược gục đầu hổ thẹn. Chung Thận nói như đùa: "Không sao, tôi hiểu cô, ai bảo tôi đồng ý nhảy với cô một bản chứ?" Giang Nhược khẽ nâng mí mắt, phát hiện Chung Thận đang cười nhìn cô ấy, cũng phì cười, nói: "Cảm ơn đã phối hợp." Cười xong phát hiện chính mình vừa rồi ngây ngốc, chợt sững người, lại dẫm vào mũi chân Chung Thận, bản thân cũng không đứng vững, thân hình nghiêng một cái. Chung Thận định giúp cô ấy đứng vững, tay hơi dùng sức, không tránh được ấn người vào trong lòng thêm mấy phần. Chung Thận nói: "Xin lỗi." Vừa vặn điệu nhảy kết thúc, Giang Nhược hơi lùi ra, nhìn sang chỗ G, thấy đối phương còn chưa xong việc, bèn hỏi Chung Thận: "Đi uống một li không ạ?" Tay cô ấy chỉ về chỗ đặt rượu vang, đôi mắt cũng nhìn về bên đó, trong lúc đảo mắt, lại phát hiện Lục Hoài Thâm đã đứng trong đoàn người ở nơi không xa đăm đắm nhìn cô ấy. Hà Nội, 23/3/2022 Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi Yêu thương (^_^) Trans: Phương Nhược Vũ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]