Hành lang chỉ mở đèn treo tường màu quýt, ánh sáng êm dịu, bầu không khí tĩnh mịch, càng làm tôn lên ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm của Lục Hoài Thâm.
Mỗi lần bị anh ấy nhìn như vậy, Giang Nhược đều dễ dàng bị hoang mang tinh thần, bèn hỏi lại một câu muốn thoát thân: "Anh làm sao?"
Lục Hoài Thâm quả nhiên buông cô ra, Giang Nhược thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ăn cơm thôi."
Sau bữa cơm chiều, Lục Hoài Thâm nhận một cuộc điện thoại liền đi vào thư phòng, Giang Nhược quay về phòng cho khách tắm rửa, mới tám giờ đã không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ, nhưng trong đầu luôn nghĩ về chuyện ban ngày, có vài câu chữ cứ hiện mãi trong đầu, cô có thể lựa chọn tạm thời lờ đi, nhưng không thể hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của nó.
Luôn luôn nghĩ về nó đến nỗi đủ khiến cô trằn trọc khó ngủ, Giang Nhược đành phải rời giường, xuống tầng hâm nóng một cốc sữa bò để uống.
Lúc trở lên tầng, Lục Hoài Thâm xử lý xong công việc từ thư phòng ra ngoài, nhìn Giang Nhược một cái, cứ cảm thấy có một hơi thở uể oải nản chí quanh quẩn trên người cô ấy.
Giang Nhược liếc anh một phát rồi đi đến phòng mình.
Đêm nay Lục Hoài Thâm nhìn thấy ánh mắt này không chỉ một hai lần trong đôi mắt cô ấy, hình như có cái gì lặng lẽ tích lũy rồi rốt cuộc cũng bộc phát, bèn ôm lấy cô ấy ngoặt vào phòng ngủ chính.
Giang Nhược bị đè lên cửa, môi bị ngậm chặt, đầu lưỡi bị hút đến tê dại, một đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360947/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.