Sự tĩnh lặng ấy đánh thẳng vào tim, tự Giang Nhược đặt nhẹ bước chân, chần chừ bước qua đó.
Tay Lục Hoài Thâm che mặt, ngón tay ấn vào xương lông mặt day bóp qua lại, dường như đang làm dịu cơn mệt mỏi. Động tác thoải mái lại tùy ý, trong lúc vô tình điểm xuyết vẻ trầm tĩnh và quyến rũ, dáng vẻ rất là ung dung.
Giang Nhược lấy tay áp nhẹ lên mặt, da mặt vừa mới thoa kem dương da căng bóng cực kì, còn có mùi thơm dịu nhẹ.
Cô không gọi Lục Hoài Thâm ngay, mà ngồi xuống sofa, sofa lún xuống mới động đến Lục Hoài Thâm, anh bỏ tay ra nâng mí mắt nhìn sang Giang Nhược đang ngồi phía bên kia.
Đôi mắt đen sâu thẳm chẳng mang cảm xúc gì, cứ nhìn cô như vậy thôi, Giang Nhược lập tức ngầm hiểu, dịch qua ngồi bên cạnh anh.
Lúc này Lục Hoài Thâm mới quay đầu nhìn TV chăm chú, cánh tay dài gác trên lưng ghế sofa, "Ông già nhà em chịu nhả rồi à?"
Cổ phần là Giang Khải Ứng nhất nhất muốn lấy, nếu cho đi, tất nhiên Giang Nhược phải được Giang Khải Ứng gật đầu đồng ý trước.
Lục Hoài Thâm đoán rất chuẩn, Giang Khải Ứng thân lâm vào cảnh ngục tù, trừ việc đồng ý thì không có cách nào khác.
Giang Nhược nhìn cái bộ dáng anh quyết tâm phải có bằng được, như thể mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay, luôn luôn cho người ta cảm giác hăng hái của người đang tại vị, mà trạng thái tinh thần của cô từ chẳng biết phải làm sao cho đến cái gì cũng chẳng trót lọt, so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360940/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.