Thật sự thì Bùi Thiệu đâu thể nói với Giang Nhược, quả thực chị tới không đúng lúc.
Anh ta giương khóe môi giữ nụ cười quen thuộc khiến người ta thoải mái: "Chỉ cần bên trên có lệnh, bất kể chị tới lúc nào cũng đều là tới đúng lúc."
Vì ở phương diện phỏng đoán tâm ý lãnh đạo, Bùi Thiệu có kha khá chiến tích, cho nên rất được lòng Lục Hoài Thâm, dùng anh ta đến mấy năm rồi, theo tuổi tác thì Bùi Thiệu lớn hơn Giang Nhược mấy tuổi, năng lực cũng đứng trên cô, mỗi lần Bùi Thiệu gọi cô là 'chị', Giang Nhược đều cảm thấy thẹn không dám nhận.
Nhưng bởi vì Bùi Thiệu và Lục Hoài Thâm là quan hệ cấp trên cấp dưới, lại không tiện sửa cách xưng hô của đối phương.
Điện thoại nội bộ kết nối, Bùi Thiệu nghe xong nói với Giang Nhược: "Lục tổng bảo chị đi vào đó chờ."
"Nhưng bên trong còn có người khác." Giang Nhược nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có chút bất ngờ. Ban nãy có mới thò nửa người vào đã lui ra, chắc là Lục Hoài Thâm nhìn thấy cô.
Bùi Thiệu nói: "Không sao, người mình cả."
Giang Nhược vẫn cảm thấy quấy rầy người khác bàn chuyện thì rất không lễ phép, hơn nữa người ta bàn việc công, cô ngồi bên cạnh cũng chẳng ra làm sao, định đợi người bên trong đi ra mới lại vào.
Bùi Thiệu đảo mắt nhìn xung quanh một vòng những người đang ngắm trộm suốt rồi nói kích thích cô: "Bên ngoài càng nhiều người hơn, chị chắc chắn muốn chờ ở bên ngoài à?"
Bùi Thiệu lại nói: "Bọn họ hẳn là sắp bàn xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360935/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.