Giang Nhược cũng tức đến mức sắp mất đi lí trí, thời điểm bóp cổ anh thấy mặt anh biến sắc, cô trút hận xong bèn nhanh chóng thu tay về, quay sang túm cổ áo anh.
Lục Hoài Thâm đi định xử cô cho ra trò nhưng còn chưa ra tay, vẻ hận thù như muốn đồng quy vu tận trên gương mặt Giang Nhược mới đây đã bị nụ cười thay thế trong nháy mắt, làm người ta có ảo giác vừa rồi chẳng qua cô chỉ làm một động tác giả.
Lục Hoài Thâm cau mày trừng mắt nhìn cô, tay vẫn nắm vòng eo ấy.
Chều cao và vóc dáng của hai người vẫn tồn tại sự khác biệt nhất định, trong số nữ giới, Giang Nhược không tính là thấp, cũng cao khoảng 167, 168 cm nhưng trước mặt Lục Hoài Thâm lại trở nên mảnh mai nhỏ nhắn.
Giang Nhược kiễng chân, ngửa đầu, mỉm cười hời hợt nhìn anh, bảy phần giả dối, ba phần cợt nhả thờ ơ, nói chung là chẳng có một xu nào là thật lòng, "Lẽ nào lời tôi nói tối qua khiến anh sinh ra hiểu lầm gì đó? Anh được cái tốt mã cộng thêm công phu trên giường không tệ, làm người ta yêu thích không phải hợp tình hợp lí à? Giang Chu Mạn cũng thích anh đấy thôi, nếu không cũng chẳng hết sức mình loại bỏ tôi để làm Lục phu nhân, anh đi mà bảo chị ta anh không li hôn tôi với tôi nữa, anh vẫn nuôi chị ta, bảo chị ta làm tình nhân cho anh, xem xem chị ta có bằng lòng không hả?"
Thừa nhận có cảm giác với một người vốn không phải là chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360916/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.