Liên tiếp mấy ngày làm việc đều dậy sớm, tinh thần và thể lực Giang Nhược vốn đã sắp cạn kiệt đến nơi rồi, buổi tối lại bị giày vò cật lực vì chất cồn lại thêm cả tác dụng của thuốc, tay cô nắm chặt chiếc cốc đang run lên không ngừng, y hệt người mắc chứng Parkinson, ngọn đèn chói lọi trên đỉnh đầu chiếu rọi làm cô đâu mắt.
Cô đang nghĩ mấy chuyện nhưng lại nhiều lần phân tâm, dẫn đến chẳng có tí ti tiến triển nào.Nước ấm ngấm vào thành ruột, tuy vậy uống nhiều khiến cô buồn nôn, cô đặt cốc xuống, chống tay vào mép bàn đứng lên.
Chưa được vài bước đã cảm thấy trên đầu có một ánh mắt, cô sững người, ngẩng đâu nhìn lên cao, thấy Lục Hoài Thâm đang chống tay vào lan can tầng hai nhìn mình.
"Nhìn cái gì?" Giang Nhược lập tức trở nên cảnh giác, chau mày, hai tay khoanh trước ngực, bình thản che đi nửa vòng eo trắng ngần nửa kín nửa hở dưới lớp áo rách bươm.
Nói thật lòng, dáng vẻ Giang Nhược giờ đây chẳng thể coi là đẹp mắt, mái tóc vốn được tạo kiểu bằng máy uốn tóc, hiện tại đã lộn xộn rơi tán loạn trên vai, áo không đủ che kín người, lúc vào cửa chưa thay dép lê, bây giờ vẫn là giẫm đôi chân trần nõn nà trên nền nhà lạnh lẽo.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm nhìn cô sâu hun hút, không lên tiếng, trên mặt chẳng thể phân biệt rõ hỉ nộ, Giang Nhược khó mà phân tích được cảm xúc ban nãy khi anh mới đập cửa bỏ đi có còn hay không nữa, chỉ khẽ lẩm bẩm mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360914/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.