Cho dù vào đồn rồi, Lục Giam cũng vẫn cái dáng vẻ không sao hết ấy, từ nhỏ đến lớn xảy ra chuyện gì cũng đều có người giúp cậu ta dọn dẹp, dung dưỡng tính cách cậu ta thành cái loại trời không sợ đất không sợ này.
Trái lại, Trình Khiếu so với Lục Giam mà nói đã lộ ra vẻ thành thục hơn nhiều. Tuy đánh nhau là sự thật, cũng chẳng hề có ý hối hận nhưng cứ trầm mặc ngồi yên, không gây sự, không càn quấy.
Về việc động thủ cậu không hối hận, nhưng gây rắc rối cho Giang Nhược thì không phải chủ ý của cậu.
Nhất là trong lòng cậu hiểu rõ, nếu việc này không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ bị ghi vào học bạ, sẽ ảnh hưởng tới việc học lên sau này.
Trước mắt, người có thể thu xếp chuyện đó chỉ có Lục Hoài Thâm, chị cậu nhất định sẽ đi xin tên họ Lục kia.
Nghĩ như vậy, càng lúc Trình Khiếu lại càng không dám ngẩng đầu trước mặt Giang Nhược.
Lục Giam bên cạnh vẫn đang dồn hết tâm trí khuếch trương bản thân, "Đám người đó cầm vũ khí đả thương người nhưng bọn chúng vẫn là vị thành niên, đây mới là điều tôi muốn nói. Thoạt tiên là họ nhục mạ bọn tôi, các anh cũng không hỏi đến, các anh đã nghe câu đầu têu trêu chọc người ta trước bị đánh chết cũng không có gì để oán thán chưa?"
Đồng chí cảnh sát sầm mặt, dùng âm lượng cực lớn nói: "Bọn họ là bọn họ, hiển nhiên chúng tôi sẽ truy cứu theo pháp luật, hiện tại đang nói đến trách nhiệm của các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360891/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.