Buổi tối, Lục Hoài Thâm bị Hạ Tông Minh gọi đi.
Hạ Tông Minh nhìn trúng một mảnh đất ở Thành Nam, mãi vẫn chưa lấy được, đã mở tiệc khoản đãi một vòng những nhân viên có liên quan, người ta vẫn không chịu cho tin chính xác, quãng thời gian trước, tập đoàn Bác Lục nhận lời mời từ các cơ quan có liên quan trong tỉnh, liên hợp thành lập một hạng mục công ích, người bên trên sẽ nể mặt nhà họ Lục mấy phần, nên Hạ Tông Minh kéo Lục Hoài Thâm đến để lấy thể diện và lôi kéo quan hệ.
Khi hai người đi chung một xe, điện thoại Lục Hoài Thâm cứ reo mãi không thôi.
Vào lúc anh nhân điện thoại, Hạ Tông Minh vô tình nhìn được tên người gọi đến, nhướng mày, biểu cảm ý vị sâu xa nhìn sang phía khác.
Sau cùng, Lục Hoài Thâm chỉ nói một câu: chút nữa đi xã giao, xong tắt điện thoại mất.
Một chút manh mối Hạ Tông Minh cũng chưa nghe ra được, càng thêm mất hứng, bèn làm như thật đề cập tới một chuyện, "Đúng rồi, tôi nghe người ta nói, sớm nay hình như chỗ cậu xảy ra sự cố?"
Lục Hoài Thâm dựa lưng vào ghế, vắt chéo hai chân, tư thế khoan khoái, vẻ mắt thờ ơ, "Cậu nghe ai nói?"
"Trong gia tộc có mâu thuẫn gia đình nghiêm trọng, không thiếu gì những kẻ đổ thêm dầu vào lửa, tôi có thể biết cũng không bất ngờ gì, càng có nhiều kẻ mũi chó chẳng dính dáng gì còn thính hơn tôi kìa." Hạ Tông Minh cười cười, lắc đầu nói: "Tôi khá ngạc nhiên đấy, một thằng nhóc con, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360878/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.