() 
Giọng nói đó hàm chứa sự thờ ơ trước sau như một, giờ đây còn nhiều thêm một phần sốt ruột, là trạng thái tiếp diễn của nộ khí đêm qua đây mà. 
"Đến ngay đây." Giang Nhược vảy vảy mấy giọt nước trên tay, dùng khăn giấy lau lại, sau đó cầm lấy điện thoại đặt cạnh bồn rửa tay, tắt máy và đi ra ngoài. 
Lục Hoài Thâm đã khởi động xe dừng ở trước cửa nhà lớn một lúc lâu rồi, đầu xe hướng sẵn ra đường rời đi, kính xe được hạ xuống. 
Giang Nhược đang thay giày trong phòng, nhìn ra cửa có thể thấy Lục Hoài Thâm dựa vào ghế nói chuyện điện thoại, khuỷu tay trái gác lên cửa xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc. 
Người bên kia điện thoại không biết đụng chạm đến chỗ nào khiến anh không chịu đựng được mà dùng đầu lưỡi đá hàm dưới, tay hướng ra ngoài xe búng tàn thuốc, chau mày trầm giọng quát mắng bên kia. 
Lúc nói chuyện ánh mắt thâm thúy sắc bén, đường nét sườn mặt góc cạnh rõ ràng, ngày thường bất động thanh sắc đã toát lên một lực uy hiếp không giận tự uy, chỉ cần hơi tức giận lại khiến cả người càng tăng thêm cảm giác sát phạt như sấm rền. 
Giang Nhược sợ bị vạ lây, cô chậm rì rì thay giày lại rề rà mãi mới đi qua đó, trong khoảnh khắc anh gác máy điện thoại, cô mở cửa xe ngồi vào. 
Lục Hoài Thâm vứt điện thoại vào hộp để đồ trên bảng điều khiển trung tâm, khe khẽ nhíu mày, nhìn cô một cái rồi nói: "Lề mà lề mề." 
Giang Nhược giả vờ không nghe thấy luôn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360872/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.