lấy gì thưởng cho cô mới được đây?
()
Chăn mỏng đung đưa trên cao rồi lại rơi xuống, cả người Giang Nhược đều bị trùm kín mít không kẽ hở, ngột ngạt ở bên trong, bao quanh là một mảng tối tăm, không chạm tới tia sáng cỏn con nào, đến cả hơi thở cũng trở nên mong manh.
Trong bóng tối hoàn toàn phải dựa vào cảm giác để vươn tay tìm lối ra và lần mò kiếm chiếc gối, nhưng cô cũng không quên bên cạnh còn có một người sống sờ sờ ra đấy.
Xúc cảm rắn chắc dưới lòng bàn tay, mơ hồ có thể cảm nhận được đường nét rõ ràng, giống như là khối cơ bụng, ngăn cách bởi lớp áo ngủ mỏng manh, nhiệt độ ấm áp ùn ùn liên tục kéo đến.
ở chiếc giường này, xúc cảm và nhiệt độ cơ thể ấy chỉ có thể là từ Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược không dám động đậy gì, sợ rằng ản thân trong lúc rối bời, chân tay loạn xạ sẽ không cẩn thận mà đụng tới chỗ không nên đụng vào.
Dưới chăn, nhiệt độ cơ thể đang đốt cháy cả hai người, nóng bỏng khó chịu, trái tim cô như có chú nai nhỏ chạy loạn lên, vì mất tự nhiên mà toàn thân căng thẳng cứng đờ, cô không chịu đựng nổi sự giày vò như thế, soạt một cái, bèn dùng một tay khác vén mở tấm chăn.
Bấy giờ cô mới phát hiện gối của mình lăn đi tận đâu rồi, chiếc gối nằm chỏng chơ trên đầu giường.
Những tia chớp xé toang màn đêm, trong khoảnh khắc ánh sáng trắng xóa xuyên qua không trung từ khe cửa sổ chiếu vào phòng ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360870/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.