()
Một ngày này của Giang Nhược không lúc nào thần kinh không căng như sợi dây đàn.
Hôn nhân và mối quan hệ bất thường giữa cô với Lục Hoài Thâm cùng kiểu quan hệ gia đình âm ỉ sóng ngầm ở nhà họ Lục làm cô khi đối mặt với người họ Lục khó chịu giống như bị nghẹn ở yết hầu, trái tim luôn luôn muốn vọt lên tận cuống họng.
Cả ngày tâm trạng chưa từng tĩnh lặng. Vốn cho rằng ăn xong cơm, vở náo kịch tựa như sống chung hòa thuận này cuối cùng cũng họa một dấu chấm hết tròn trĩnh, ai biết đến ông trời cũng muốn chen một chân vào.
Mới nãy Giang Nhược ngồi trên giường, tư tưởng không thể tập trung, cứ nghĩ mãi về chuyện ở lại, suy đi tính lại mà không tìm được cách giải quyết hoàn mĩ thành ra tự sốt ruột cho chính mình, ai biết Lục Hoài Thâm vừa bước vào còn trách cô mất mặt.
Ngay tức khắc Giang Nhược bực đến nỗi mấy đầu ngón tay khẽ run.
Sau khi lên đến cực điểm vẫn phải cố cưỡng chế cơn giận, nghểnh cổ nhằm về phía anh nói: "Tôi không so nổi với người họ Lục các anh biết ăn biết nói cũng chẳng sánh được anh biết mỉa mai người ta. Nhưng anh cũng không thử nghĩ xem, bao nhiêu người có mặt như thế, tại sao người ta đều đồng lõa, tập trung hỏa lực nhắm vào mình tôi?"
Đôi mắt thâm sâu của Lục Hoài Thâm chẳng gợn chút cảm xúc, nhè nhẹ lướt qua cô.
Giang Nhược nhìn mắt anh, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, cười lạnh nói: "Nếu không phải anh đối nhân xử thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360868/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.