Giang Nhược chưa đi được mấy bước lại như bị đóng đinh tại chỗ, sau khi ngừng vài giây, quay lại nhìn anh.
Đôi mắt cô long lanh nhưng trong ánh nhìn ấy thế mà không mảy may gợn sóng, còn lạnh nhạt dư thừa, là một loại yên tĩnh không có bất cứ thứ gì lay động được.
Lục Hoài Thâm không khỏi nghĩ tới ánh mắt kinh sợ kháng cự vừa nãy của cô trong phòng tắm, kiểu cảm xúc chân thực không hề che đậy đó mới cực kì khiến người ta cảm thấy thoải mái.
So sánh như vậy càng làm người ta có cảm giác cô giống như một miếng bọt biển, bất luận có chà đạp như thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn có thể khôi phục trạng thái ban đầu, khả năng bền bỉ mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng loại bền bỉ này tốt hay xấu đối với mỗi người lại khác nhau, ông chủ thì thích kiểu nhân viên như thế còn với Lục Hoài Thâm, anh chán ghét một Giang Nhược như vậy, bởi vì ánh mắt đó giống như một sự khiêu khích không lời, lộ ra sự kiêu ngạo trầm mặc.
Dùng hai từ để hình dung thì đó là giả vờ, dùng ba từ để hình dung chính là đạo đức giả.
Khuôn mặt Lục Hoài Thâm lạnh dần, không có biểu cảm gì mắt đối mắt với cô, "Nhìn gì mà nhìn?"
"Không có gì, chỉ là đối với những lời anh nói vừa rồi, có chút cảm nghĩ." Giang Nhược đáp.
Lục Hoài Thâm hừ lạnh nói: "Cô học nhiều đến phát ngốc luôn rồi à, không hề biểu lộ cảm giác khó chịu sau khi nghe xong?"
"Là lời nói của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360859/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.