Ngay lập tức đôi mắt Giang Nhược mở to, vô thức vùng vẫy kháng cự, phản ứng mãnh liệt.
Lục Hoài Thâm thế mà lại nắm chặt cằm cô, không cho phép cự tuyệt.
Trong lúc Giang Nhược còn đang giãy giụa đã bị anh đẩy tới bệ rửa tay phía sau, lúc lùi lại cô giẫm phải nước trên sàn nhà suýt chút nữa thì ngã ngửa, hai tay hoảng loạn tìm điểm tựa phía sau.
Lục Hoài Thâm thân hình cao lớn, cô bị vây giữa bồn rửa tay và cơ thể anh, không cách nào nhúc nhích được.
Giang Nhược cảm thấy hô hấp ngột ngạt, loại cảm giác thân mật này khiến cô rất khó chịu, ngoài sự phẫn nộ, đến cả sâu trong trái tim cô cũng nảy sinh cảm giác bi lương đến bất lực.
(Bi lương: bi thương và thê lương)
Lục Hoài Thâm buông cô ra, sắc mặt âm trầm thưởng thức đôi môi sưng đỏ của cô, anh vẫn còn chưa hết tức giận, ngón cái nặng nề miết lên cánh môi hồng nhuận lấp lánh, ngay đến giọng nói vẫn còn mang theo vài phần mạnh bạo: "Không muốn chạm môi bây giờ cũng chạm rồi đấy."
Giang Nhược đem tất cả cái gì mà mục đích cái gì mà cố kị đều ném hết ra sau đầu, dùng lực chà sát miệng mình, cơ thể căng chặt tới mức hơi run lẩy bẩy, phẫn hận nhìn anh nói: "Kinh tởm chết đi được."
"Cô nói lại lần nữa." Lục Hoài Thâm nhìn cô, trong giọng nói không nghe ra được bất kì cảm xúc nào nhưng khí thế lẫm liệt.
Lồng ngực Giang Nhược phập phồng, cực lực kìm nén cảm xúc của bản thân, lặp lại một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360857/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.