Giọng nói ấy hết sức khác biệt, thoạt nghe có vẻ lãnh đạm còn mang theo một chút thờ ơ, nghe kĩ một chút mỗi chữ đều là sự lạnh lùng cường thế không cho phép cự tuyệt.
Giang Nhược so ra có vẻ lạ lẫm lại có vẻ quen thuộc, không biết bắt đầu từ khi nào, nghe được giọng nói của anh, trong tâm trí cô đã có thể hiện ngay ra vẻ mặt ấy.
Có điều, một người đàn ông hỉ nộ không lộ ra mặt, thông thường không nhìn ra được những thay đổi cảm xúc trên mặt anh ta, chỉ có đôi mắt đen thâm trầm, sắc bén ấy mang đầy vẻ cứng rắn của hơi thở áp bức.
Lục Hoài Thâm đến mà không hề báo trước, một câu "chính là dựa vào việc cô ấy là người tôi thích", khiến Giang Nhược đã lâu mới lại có cảm giác kinh ngạc tới mức trong lòng dậy sóng, đông một tiếng tưởng chừng bị rơi vào một hòn đá sắc nhọn, đau đớn như bị bóp nghẹt vậy.
(Đông: từ trạng thanh, miêu tả âm thanh đồ vật rơi)
Giang Nhược không quay người, chỉ là cúi đầu cười thành tiếng, "Cũng phải, được ai đó thích tự nhiên sẽ có tư cách ỷ thế không sợ gì cả."
Cô nói xong mới từ từ quay lại nhìn về phía anh, bất ngờ không kịp phòng bị rơi vào đáy mắt trầm mặc của anh, lạnh lùng hời hợt trước sau như một.
"Người phóng túng ngạo mạn ngược lại đòi chỉ trích người khác ỷ thế không sự gì, ai cho cô cái tự tin ấy?" Lục Hoài Thâm nhíu mày, ngữ khí trầm thấp mà lạnh lẽo.
Giang Nhược đối đáp tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/277166/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.