Lục Hoài Thâm đói bụng quay về nhà, đối mặt chính là bếp núc lạnh tanh.
Trước kia lúc còn một mình, anh cơ bản sẽ chẳng ăn cơm tối ở nhà, sau khi sống chung cùng Giang Nhược, không có việc gì thì tan làm sẽ trở về ăn cơm chiều, có khi là thím Ngô nấu cơm, thỉnh thoảng cô ấy nấu, một mình anh về muộn, hoặc trong bữa tiệc không ăn gì mấy, cũng sẽ làm cho anh một ít đồ ăn đơn giản để lấp bụng.
Thật ra cô không thạo nấu nướng, chỉ biết làm món đơn giản một tí, mấy món phức tạp quá thì hương vị tạm chấp nhận được.
Hiện tại đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, trên tầng không động tĩnh, dưới tầng cũng chẳng có tí hương thơm đồ ăn nào, vắng vẻ đến nỗi cứ cảm thấy khuyết thiếu cái gì.
Lục Hoài Thâm lượn một vòng trong phòng bếp phòng khách, dừng chân giây lát trước tủ lạnh, kế đó lại vuốt cằm đi lên tầng, chuẩn bị tắm rửa, thời điểm lấy vật dụng tùy thân đi tắm, trong lúc vô tình thấy tủ xếp quần áo của Giang Nhược trống một khoảng.
Giang Nhược hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, quần áo trong mùa bắt buộc phải để trong ngăn tủ dễ thấy nhất, hơn nữa áo sơmi, T-shirt, áo khoác, váy đều phải sắp xếp theo loại. Cho nên quần áo mà thiếu đi, có thể nhìn ra rõ ràng khoảng trống ở giữa.
Anh tiến lên lật thử, lại kéo mở tủ giày của cô, giày cũng thiếu hai đôi.
Đi đến phòng vệ sinh, trong dự liệu, chai chai lọ lọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987845/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.