Mới nghe thấy tiếng, người đã đứng ở trước mặt anh cản đường.
Bùi Thiệu kịp thời tiến lên, chắn giữa người tới và Lục Hoài Thâm, Lục Hoài Thâm tỉnh bơ khoanh tay nhìn cô ta.
Vừa vào đêm, đủ hạng người đi tới đi lui trong nhà hàng, Giang Chu Mạn thấy vậy lui ra phía sau một bước kéo giãn khoảng cách với Lục Hoài Thâm, tay cô ta vừa vô thức vươn ra muốn chạm vào anh, cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.
Bùi Thiệu chắn hơn nửa tầm mắt Giang Chu Mạn, sắc mặt hòa khí, giọng điệu khách sáo, “Giang tiểu thư, chị có việc gì ạ?”
Dẫu thế nào cũng là giọng điệu việc công xử theo phép công.
Giang Chu Mạn chậm rãi hạ tay xuống, nhìn Bùi Thiệu một cái, ánh mắt Lục Hoài Thâm đứng phía sau Bùi Thiệu nhìn cô ta thật nhói tim lạ thường, cô ta cười khẩy tự giễu: “Không cần thiết phải coi em như ôn dịch.”
Biểu cảm Lục Hoài Thâm lãnh đạm, mở miệng là hai chữ lạnh nhạt: “Có việc?”
“Em muốn nói chuyện với anh.” Ánh mắt Giang Chu Mạn lướt qua mặt Bùi Thiệu, lại thêm một câu: “Nói chuyện riêng.”
Lục Hoài Thâm: “Không có khả năng.”
Giang Chu Mạn chợt nghẹt tim, xị mặt cắn răng nói thỏa hiệp: “Thế ba người cũng được.”
“Ý tôi là, miễn bàn.” Lục Hoài Thâm nhìn thẳng mặt Giang Chu Mạn, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại gằn từng chữ.
Nói xong liếc sang cô ta một cái, tiếp tục sượt qua vai mà đi.
Giang Chu Mạn mời bàn chuyện không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987785/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.