Giang Nhược không trả lời ngay, cụp mắt nhìn chằm chằm bát mình, đôi đũa gắp miếng sườn sốt lên lại bỏ xuống.
“Là Giang Vị Minh và Giang Cận giở trò sau lưng trước, anh ấy cũng không thể mặc cho người ta cưỡi lên đầu mà vẫn không hành động. Vả lại, không có anh ấy đẩy một cú phía sau, Giang Vị Minh đâu thể bị ép từ chức nhanh như vậy?”
Mấy câu này của cô có hiềm nghi tránh nặng tìm nhẹ, Giang Khải Ứng sao có thể không nghe ra, nói nhiều như vậy, cũng chẳng chữ nào hướng đến vấn đề ông ấy hỏi. Một tầng nghĩa khác, cũng thừa nhận khía cạnh mọi thứ Lục Hoài Thâm làm đều không báo cho cô biết trước.
Giang Khải Ứng cầm khăn ướt gấp gọn trong tầm tay, hừ một tiếng rất khẽ.
Giang Nhược thấy dáng vẻ ông ấy như đang suy tư điều gì, cho rằng ông còn muốn nói tiếp cái gì, kết quả Giang Khải Ứng buông khăn, lại cầm đũa ăn cơm, không nói thêm một chữ. Giang Nhược thấy thế, ngược lại có cảm giác nói không nên lời treo lơ lửng trong lòng.
Ăn cơm xong, Giang Khải Ứng dặn dò cô để mắt công ty nhiều hơn một chút, sau này ở hội đồng quản trị hành sự phải cẩn trọng hơn, có thủ tục gì liên quan, có thể tìm vị chú bác nào đó trong hội đồng quản trị, nói xong mới xua cô về.
Từ lúc ăn cơm trưa đến khi rời đi, di động của Giang Nhược vẫn luôn đặt trong túi xách chưa lấy ra, trở lại xe mới thấy có tin nhắn wechat Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987762/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.