Dáng người Giang Nhược mảnh khảnh, tuy rằng trước mắt bụng đã to hơn, lợi dụng quần áo che một chút, vẫn khó nhìn ra dấu vết mang thai, bóng lưng vẫn thon thả như lúc ban đầu, chỉ có dán tay lên eo cô, Lục Hoài Thâm mới có thể sờ được một chút cảm giác có thịt.
Giang Nhược không cho là đúng, nói: "Không phải ngày nào cũng gặp sao." Ý trong lời nói chính là: Chẳng có gì phải cảm thấy bất ngờ vui vẻ cả.
Giang Nhược thực sự có điểm tương đồng với Lục Hoài Thâm ở một vài chỗ, đều rất khó cạy được lời ngon tiếng ngọt từ miệng đối phương. Nhưng Giang Nhược mềm hơn Lục Hoài Thâm nhiều, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng vẫn cứ sán lại gần anh.
Lời nói dịu dàng, người cũng mềm mại.
Dẫu những chuyện hai người trải qua không ít, nhưng dựa theo thời gian mà tính, vài tháng không dài không ngắn, vẫn thuộc vào thời kì tình yêu cuồng nhiệt, không phải vẫn nói yêu đến lúc đậm sâu sẽ nhớ nhung da diết sao, mỗi lần gặp nhau đều cảm thấy mới mẻ.
Giang Nhược không quen hành động thân mật quá mức với anh trước mặt người ngoài, nói xong chỉ mỉm cười nửa giận nhìn anh, Lục Hoài Thâm cũng cụp mắt thoáng giương khóe môi, bốn mắt nhìn nhau, một ánh mắt thắng mọi ngôn ngữ.
"Sao hôm nay anh lại tới?" Giang Nhược hỏi anh.
"Hạ Tông Minh gọi điện thoại bảo đến tụ tập một lúc, không có việc gì nên qua đây."
Giang Nhược muốn hỏi anh có phải mượn dịp đến xem thử cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987758/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.